Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2448 - Chương 2448: Mặt Nạ

Chương 2448: Mặt Nạ

“Dường như có một vài thứ không tầm thường, mọi người cũng đều cảm nhận được đúng không.”

Liễu Tam lẩm bẩm nói nhỏ.

“Ừm.”

Vài người nhẹ nhàng đáp lại.

Dương Gian nói: “Phùng Toàn anh đừng đi theo, ở lại chỗ đường phố mới xây để đề phòng bất trắc, chúng ta cần phải có người tiếp ứng ở bên ngoài.”

“Tôi biết rồi.”

Phùng Toàn không nói hai lời, chỉ gật đầu sau đó xoay người rời đi.

Vì tiếp tục đi lên phía trước.

Nên họ lại thấy được một cái cổng trấn khác.

Cũng là làm bằng đá, nhưng phải chịu dãi nắng dầm mưa nên chiếc cổng này bị phong hóa và mài mòn nghiêm trọng, mặt trên tối tăm cũ kỹ, còn không hoàn thiện. Ngay cả bốn chữ “Cổ trấn Bình An” cũng bị mờ đi, nhìn lướt qua còn tưởng là viết chữ “Mười khẩu trấn”.

Tuy nhiên thị trấn cổ kính này dường như không bị ảnh hưởng bởi thành phố Trung Châu.

Hơi thở của sự sống vẫn ngập tràn nơi đây.

Trên đường có người đi lại, còn có một số cửa hàng mở cửa kinh doanh.

“Nơi này gần thành phố Trung Châu như vậy mà không bị phong tỏa.”

Lý Quân kinh ngạc nói.

A Hồng nói:

“Thỉnh thoảng phần rìa ngoài thành phố xảy ra chuyện cũng không bị phong tỏa, nơi này tuy rằng ở gần nhưng vì không có chuyện gì xảy ra cho nên mới không cho phong tỏa.”

“Hóa ra là thế.”

Lý Quân gật đầu, cũng coi như đã hiểu.

Phạm vi ảnh hưởng của quỷ hồ quá lớn, nếu chỉ vì ở gần mà phải phong tỏa thì không biết có bao nhiêu thành phố phải phong tỏa nữa.

Lúc này Dương Gian đang đi dạo trong cổ trấn, Quỷ Nhãn của hắn quan sát nơi, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người thường không thể nhìn thấy được.

Nhưng trước mắt hắn vẫn chưa thấy có gì đặc biệt.

Nơi này giống như một thị trấn du lịch bình thường không có gì nổi bật, nhưng lúc trước quan sát cổ trấn từ bên ngoài thì nơi này đúng là có vấn đề. Còn vấn đề là gì thì phải cần thời gian thăm dò.

Lúc này, Dương Gian nhìn thấy một cặp tình nhân trẻ đang đi đến từ phía đối diện.

Mắt quỷ nhìn qua.

Thực sự đây chỉ là hai người bình thường, không có chỗ nào kỳ lạ.

Thế nhưng, quỷ nhãn Dương Gian lại chợt thấy cô gái trẻ đang cầm một chiếc mặt nạ trên tay. Chiếc mặt nạ này là một món đồ chơi còn rất mới, chắc là mua được ở quán vỉa hè nào đó.

Loại mặt nạ này rất phổ biến ở bất kỳ điểm du lịch nào.

Chỉ là Dương Gian nhận thấy rằng chiếc mặt nạ này có kiểu dáng khá kỳ lạ.

Như là một khuôn mặt người nhưng đôi mắt lại mở trừng trừng trông có vẻ cực kì tức giận.

Không biết tại sao kiểu mặt nạ này lại khiến Dương Gian nghĩ ngay đến hai khuôn mặt kỳ quái trên người Đồng Thiến, nhưng hai khuôn mặt của Đồng Thiến là một cái đang cười và một cái đang khóc.

Bỗng dưng.

Khi đôi tình nhân đi ngang qua người Dương Gian, Dương Gian đột nhiên dừng lại, nắm lấy cổ tay cô gái, lạnh lùng hỏi: “Cô mua chiếc mặt nạ này ở đâu?”

“Anh là ai vậy, anh có bị bệnh không, mau buông tay ra.”

Cô gái lập tức cảm thấy khó hiểu, liên tục giãy dụa kháng cự.

“Này anh làm cái gì thế.”

Bên cạnh, bạn trai của cô gái lập tức xông đến, lớn tiếng chất vấn.

Dương Gian quay đầu lại liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm: “Tôi đang hỏi cô ấy không liên quan gì đến anh, mau cút ra.”

Người con trai này còn cao to khỏe mạnh hơn cả Dương Gian, nhưng không hiểu tại sao vừa tiếp xúc với Dương Gian đã ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, trong tiềm thức nảy sinh suy nghĩ muốn thoát khỏi đây.

Nguy hiểm!

Trong đầu chàng trai này nảy ra một suy nghĩ như vậy.

Trong nhất thời hắn cứ đứng tại chỗ mà không biết phải làm sao.

“Nói cho tôi biết chiếc mặt nạ này mua ở đâu.”

Dương Gian quay đầu lại tiếp tục chất vấn: “Tôi không có kiên nhẫn đâu tốt nhất cô nên phối hợp một chút.”

“Dương Gian đừng làm loạn.”

Lý Quân nhắc nhở.

Dương Gian mặc kệ, hắn chỉ giật lấy chiếc mặt nạ quái gở: “Tôi hỏi cô lần cuối, cô mua chiếc mặt nạ này ở đâu?”

Cô gái dường như đã bị Dương Gian làm cho hoảng sợ, vội chỉ:

“Tôi mua ở con phố bên kia.”

“Con phố nào nói rõ ràng ra.”

Dương Gian lại hỏi.

Cô gái lại nói:

“Đi thẳng qua bên kia, qua cầu, tôi mua nó ở đường bên phải nhưng cửa hàng nào thì tôi không nhớ.”

Dương Gian lúc này mới buông lỏng cánh tay cô gái, đẩy cô ra:

“Cô có thể đi, thứ này tôi sẽ giữ lại.”

“Anh là ai, sao lại dám cướp đồ như vậy.”

Chàng trai bên cạnh lúc này tức giận nói.

“Chúng tôi đang phá án vậy nên hy vọng các bạn phối hợp một chút, tính khí chúng tôi đều như vậy thế nên nếu có chỗ nào không phải các bạn có thể gọi đến số điện thoại này để khiếu nại."

Lý Quân bước tới, lấy giấy tờ tùy thân ra sau đó lại đưa thêm một tấm danh thiếp khác.

Chàng trai nhận lấy tấm danh thiếp, sau đó lại nhìn Lý Quân cùng với nhóm người Liễu Tam, Thẩm Lâm bên cạnh.

“Dù có phá án đi chăng nữa cũng không có ai làm như vậy, tôi nhất định sẽ khiếu nại các anh.”

Chàng trai cầm lấy danh thiếp, cùng bạn gái tức giận bỏ đi.

Lý Quân lại nói: “Dương Gian, anh đều cư xử như vậy khi ở bên ngoài sao?”

“Tại sao tôi phải quan tâm đến cái nhìn của những người bình thường? Tôi không dùng linh dị xâm lấn ký ức của cô ta đã là kiềm chế lắm rồi đấy.”

Dương Gian nói với vẻ mặt lạnh nhạt.

Bình Luận (0)
Comment