Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2449 - Chương 2449: Con Đường Vô Hình

Chương 2449: Con Đường Vô Hình

Thẩm Lâm nhìn một cái rồi đổi chủ đề: “Có phát hiện gì không?”

Dương Gian ném chiếc mặt nạ trong tay cho hắn: “Chiếc mặt nạ này rất giống với một gương mặt quỷ mà tôi đã từng thấy. Nếu không có người từng nhìn thấy gương mặt quỷ đó thì không thể nào làm ra chiếc mặt nạ kiểu này được.”

“Đúng là không giống như thứ mà một thương gia bình thường có thể làm được.”

Thẩm Lâm lật xem một chút, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quỷ rồi đưa ra đánh giá.

Phong cách chiếc mặt nạ này thật sự đã để lộ ra một loại quỷ dị.

Nhưng chiếc mặt nạ cũng chỉ là có phong cách quỷ dị mà thôi chứ thực chất đây là một món đồ hết sức bình thường, không có gì đặc biệt.

“Qua cầu, đường bên phải?”

Dương Gian nheo mắt: “Có cầu ắt phải có sông. Con sông mà anh nhắc đến trước đây dường như chảy qua thị trấn cổ kính này."

“Đến xem thử.” Liễu Tam lập tức sải bước.

Mọi người tiếp tục lên đường.

Rất nhanh, đi được tầm nửa đường thì xuất hiện một cây cầu đá.

Cây cầu đá rất xưa cũ, vừa nhìn liền biết nó đã có lịch sử ít nhất là hàng trăm năm, rào chắn bên cạnh làm bằng inox, có lẽ là được lắp đặt những năm gần đây chứ vốn dĩ cây cầu này không hề có lan can.

Dưới cây cầu là một dòng sông.

Nước rất trong, cũng rất lạnh, chỉ cần đứng trên cầu là đã có thể cảm nhận được một luồng khí mát từ dưới thổi lên.

“Anh nói đúng, con sông này là con sông nối với ngoại ô thành phố Trung Châu.”

Thẩm Lâm nói rồi liếc nhìn về phía trước: “Nhưng sau khi qua cầu, bên phải làm gì có đường phố, anh bị lừa rồi.”

Sau khi qua cầu tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Nào có đường phố gì.

Hai bên trái phải đều không có đường phố, chỉ có những khu dân cư cũ kỹ, một số khu dân cư vẫn đang mở cửa kinh doanh, trên đường cũng có người đi bộ qua lại.

“Chỉ có duy nhất một con đường này, không hề có con đường nào khác.”

Liễu Tam cũng nhìn xung quanh.

Dương Gian đứng ở trên đường bình tĩnh:

“Anh cũng cho rằng tôi bị lừa?”

“Cô gái kia nói không sai.”

Liễu Tam bổ sung thêm một câu:

“Lời cô ấy nói là thật, tôi có thể nhìn ra đâu là lời nói thật đâu là lời nói dối.”

“Thế nếu cô ấy nói thật vậy thì đường phố cũng là thật.”

Dương Gian nói:

“Rất thú vị, trong cổ trấn còn một con đường không thể nhìn thấy.”

“Chúng ta đang tìm cách tiến vào quỷ hồ, là thời gian xử lý quỷ hồ, lúc này chúng ta không nên phân tâm.”

Lý Quân nói:

“Nếu muốn điều tra sau này chúng ta có thể quay lại điều tra, hiện tại phải ưu tiên chuyện gấp trước.”

Dương Gian:

“Sao anh biết con phố này không liên quan gì đến quỷ hồ mà chúng ta đang điều tra.”

“Tôi muốn đi vào trong con phố kia xem thử, các anh có hứng thú không?”

Ánh mắt Thẩm Lâm khẽ thay đổi:

“Tôi không có hứng thú. Tôi sẽ cùng Lý Quân đi xác định điểm tiếp nối kia. Nếu có hứng thú thì anh cứ tự mình đi điều tra, sau này có chuyện gì thì nói cho chúng tôi biết, dù sao cũng ở cùng một nơi, thông báo một tiếng là được.”

“Tôi muốn đi dạo phố cổ.”

Liễu Tam nói.

“Lại tách ra hành động?”

Lý Quân cau mày.

“Thị trấn này không lớn, không cần lo.”

Dương Gian nói:

“Anh chỉ cần nói cho tôi biết vị trí, tôi sẽ tới đó ngay lập tức.”.

“Tôi cũng vậy.”

“Hy vọng là thế.”

Lý Quân cũng không nói gì nữa.

Đều là đội trưởng, đôi khi rất khó phối hợp với đối phương, họ luôn muốn hành động theo sở thích của mình, không có cách nào để đưa ra lịch trình thống nhất.

“Dương Gian, một khi tôi cùng Thẩm Lâm xác định được địa điểm sẽ ngay lập tức thông báo cho anh, có lẽ mười phút là đủ rồi, anh hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

Cuối cùng Lý Quân dặn dò một câu sau đó rời đi cùng Thẩm Lâm.

Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa.

Về phần Thẩm Lâm, không biết hắn suy nghĩ như thế nào, rõ ràng hắn biết con phố này có vấn đề, nhưng hắn lại không muốn điều tra quá nhiều.

Liễu Tam vẫn đứng đó không hề di chuyển, nhưng những Liễu Tam khác đã xuất hiện ở những nơi khác tại thị trấn này.

Người giấy của hắn đã bắt đầu khám phá tất cả các ngõ ngách của thị trấn.

Họ lại chia ra hành động riêng lẻ tại trấn cổ Thái Bình.

Dương Gian hứng thú với con phố cổ ở đầu bên kia hơn, hắn cảm thấy sự kiện quỷ hồ không phải là một sự kiện linh dị đơn thuần, có thể dây dưa với vài sự việc ở thời kỳ dân quốc, nếu có thể hiểu rõ về cái này thì có thể biết được ngọn nguồn sự kiện quỷ hồ bắt đầu từ đâu.

Còn Lý Quân và Thẩm Lâm thì để ý đến nơi nối tiếp giữa hiện thực và quỷ hồ.

Họ có thể đi vào quỷ hồ nếu tìm được vị trí tiếp giáp kia.

Liễu Tam để lại một người giấy ở bên cạnh Dương Gian, nhưng hắn vẫn để những người giấy khác thăm dò cổ trấn, rõ ràng Liễu Tam cũng muốn tìm hiểu về cổ trấn này cũng như thăm dò con phố không tồn tại kia.

“Khách du lịch bình thường vẫn có thể vào được con phố đấy chứng tỏ nó vẫn tồn tại. Hiện giờ nó không xuất hiện không có nghĩa là nó biến mất, mà nó yêu cầu người đủ điều kiện mới có thể đi vào.”

“Giống như bưu điện quỷ vậy, chỉ mở ra với một số người, những người không đạt yêu cầu dù có đứng trước cửa bưu điện cũng không thể nhìn thấy bưu điện quỷ.”

Dương Gian lúc này đứng tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ: “Năm tầng quỷ vực có thể xâm nhập vào con phố đó không?"

Sau khi cân nhắc, hắn quyết định thử.

Bình Luận (0)
Comment