Hắn mở quỷ nhãn.
Mắt quỷ đỏ như máu quan sát xung quanh, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ kỳ dị, các tòa nhà xung quanh bị ảnh hưởng và bị kéo vào phạm vi bên trong của quỷ vực, sau đó số lượng quỷ nhãn không ngừng tăng lên, quỷ vực chồng chất.
Một tầng, hai tầng, ba tầng, năm tầng quỷ vực trực tiếp được mở ra.
Trong tầm mắt của quỷ nhãn, những kiến trúc đó bắt đầu vặn vẹo, một số thứ thông thường đã bị quỷ vực sàng lọc ra ngoài, không thể vào bên trong quỷ vực.
quỷ vực tầng này có thể kết nối với không gian linh dị, tách một số lệ quỷ với thế giới thực.
Đây là lý do tại sao rất nhiều sự kiện linh dị cần năm tầng quỷ vực để quan sát.
Vì có một số lệ quỷ không tồn tại ở hiện thực.
Cần phải phá bỏ ranh giới giữa hiện thực cùng linh dị mới có thể nhìn ra sự thật.
Năm tầng quỷ vực chính là giới hạn tối thiểu, cho nên quỷ nhãn của Dương Gian mới có thể nhìn thấy rất nhiều linh dị đang ẩn nấp.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Những tòa nhà cổ kính đã biến mất trong tầm mắt hắn, một cảnh tượng khó tin xuất hiện. Một con phố cổ mang cảm giác lịch sử lâu đời dần hiện lên rõ ràng, như một vùng đất linh dị dần dần xuất hiện giữa hiện thực.
Con phố cổ kính này không tồn tại trên thực tế, nhưng vì năm tầng quỷ vực của Dương Gian nên đã đả thông được một ranh giới nào đó.
“Thành công thật.”
Dương Gian nhìn chằm chằm vào con phố kia.
Hắn còn nhìn thấy rất nhiều người đi bộ trên đường, có cả đàn ông và phụ nữ, hơn nữa họ còn mặc đủ loại quần áo, từ thời cận đại cũng có, từ những năm 1970 đến những năm 1980 cũng có, ngay đến cả thời kì Trung Hoa Dân Quốc cũng có. Những con người muôn hình muôn vẻ đó được trộn lẫn ở cùng với nhau như để chứng kiến lịch sử của con phố này.
Dương Gian không thể phán đoán những người này là thật sự tồn tại hay chỉ là một số hình ảnh do quỷ vực và hiện thực giao thoa với nhau, vì những người này mang lại cho hắn một cảm giác rất chân thật, từ vẻ ngoài, biểu cảm đến từng hành động của họ, thậm chí còn có thể nghe thấy được cả giọng nói.
“Đó là…”
Bỗng dưng.
Hắn thấy một bóng lưng đột nhiên xuất hiện giữa con phố muôn hình muôn vẻ này.
Đó là một người phụ nữ, quay lưng về phía Dương Gian, cô đang đi về phía xa hơn của con phố. Hình dáng này có đôi chút quen thuộc, lý do quen thuộc là bởi người phụ nữ đang quay lưng lại với hắn kia mặc trên người một chiếc sườn xám màu đỏ, đi một đôi giày cao gót cũng màu đỏ, dáng người vô cùng quyến rũ.
Giống chị Hồng lại không phải chị Hồng, vì người phụ nữ mặc sườn xám đỏ kia lại đeo trên tay một chiếc vòng ngọc.
Vòng ngọc màu đen, kiểu dáng giống hệt chiếc vòng trong tay Dương Gian.
Chẳng qua chiếc vòng của Dương Gian đã nhiễm máu tươi, từ màu đen lại tỏa ra ánh đỏ quỷ dị.
“Cùng một chiếc.”
Quỷ nhãn của Dương Gian quét qua, nhanh chóng so sánh.
Kiểu dáng, kích thước và thậm chí cả hoa văn đều giống nhau, chắc chắn là cùng một chiếc.
Chẳng qua vòng ngọc trên tay người phụ nữ mặc sườn xám không thấm vào máu tươi, vẫn là một chiếc vòng ngọc màu đen, còn chiếc trong tay Dương Gian hiện tại đã xem như vòng ngọc màu đỏ.
“Người phụ nữ đó là ai? Chị Hồng? Hay là chủ nhân ban đầu của chiếc vòng ngọc?”
Dương Gian nghi ngờ.
Hắn cảm thấy là chị Hồng, nhưng rồi lại cảm thấy rất nhiều chỗ không giống chị Hồng, chính hắn cũng không biết nên giải thích loại cảm giác bất thường này như thế nào.
“Dù cho như thế nào chăng nữa, vào xem rồi tính tiếp.”
Sự tò mò trong lòng Dương Gian càng ngày càng tăng lên, hắn không nhiều lời trực tiếp đi thẳng vào con phố.
Người giấy Liễu Tam bên cạnh bị hắn bỏ lại bên ngoài quỷ vực.
Hắn không muốn đưa Liễu Tam cùng đến phố cổ kia vì hắn không tin tưởng Liễu Tam. Tên người giấy này có dính dáng không rõ với kiệu giấy ở thành phố Đại Đông, thứ đã khiêng Trần Kiều Dương đi mất, quan trọng hơn Liễu Tam hiện giờ chỉ là một người giấy, đã không giúp được còn có thể rước thêm phiền phức cho hắn.
Bước về phía trước, Dương Gian càng ngày càng tới gần con phố kia.
Khi hắn bước qua khỏi giới hạn, đặt chân vào con đường kia, Dương Gian bỗng thấy quỷ vực của mình bị ảnh hưởng, không thể duy trì được nữa mà biến mất.
“Vào được rồi.”
Vẻ mặt Dương Gian nghiêm túc, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Cảnh vật sau lưng vẫn vậy, không có gì thay đổi, dường như chỉ cần lùi lại vài bước là có thể rời khỏi con phố này.
Nhưng hắn biết mình không phải người hợp điều kiện, không rời khỏi con phố này dễ như vậy.
Tất nhiên khi quyết định vào đây, hắn đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ.
“Để tôi xem cổ trấn Thái Bình này có bí mật gì khi cất giấu một con phố như thế này.” Dương Gian đánh giá phố cổ này.
Sau khi thật sự tới con phố cổ kính này, hắn mới nhận ra nơi đây vắng vẻ quạnh hiu, không còn náo nhiệt như trước đây, cả đám người dường như đều đã biến mất.
Thật sự là hình ảnh linh dị sao?
Dương Gian thầm nói trong lòng.