Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2451 - Chương 2451: Ba Đồng

Chương 2451: Ba Đồng

Hắn bước về phía trước.

Hai bên trái phải con phố cổ có những dãy cửa hàng, lác đác có vài gian hàng nhỏ bên đường, nhưng vì đường phố quá mức vắng vẻ cho nên hoàn toàn không hề có người, quầy hàng trước mặt Dương Gian cũng không nhìn thấy ông chủ đang buôn bán nào cả, một vài cửa hàng khác thì lại đều ở tình trạng đóng cửa.

Nhưng Dương Gian vẫn thấy có một số cửa hàng đang mở cửa.

Hắn tiếp tục đi về phía trước.

Trong tay nắm chặt trường thương.

Khi vào nơi này, hắn đã chuẩn bị vũ khí linh dị, vì nhỡ có chuyện gì xảy ra hắn vẫn đối phó lại được.

"Con phố này cứ như bị thời gian lãng quên, mấy chục năm đã trôi qua mà không có thứ gì thay đổi."

Đôi chân Dương Gian dừng bước.

Hắn đứng bên cạnh một cửa hàng ven đường.

Đây là quầy hàng bán mặt nạ.

Trên quầy là đủ chiếc mặt nạ đầy màu sắc, hình dạng. Đa số là mặt nạ giống như trong kinh kịch, một số khác thì có hình thù khá lạ, như đầu lâu, như mặt quỷ, mà chiếc mặt nạ người tức giận trên tay Dương Gian có lẽ cũng được cô gái kia mua ở đây.

Mặt nạ không có gì đặc biệt, quầy hàng cũng không có gì đặc biệt.

Dương Gian không nói gì, chỉ treo chiếc mặt nạ lên trên giá treo rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng hắn vừa đi về phía trước được mấy bước.

Thì đột nhiên.

Phía sau truyền tới tiếng con phố náo nhiệt, tiếng nói tiếng đồ vật…vang lên, phảng phất như một con phố đông đúc náo nhiệt đột nhiên xuất hiện từ hư không, đồng thời có một giọng nói già nua của một người đàn ông vang lên:

"Cậu trai trẻ, nếu cậu không cần mặt nạ thì để tôi trả tiền cho cậu."

Trong nháy mắt, Dương Gian bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn lại.

Phía sau không có một bóng người, âm thanh huyên náo, tiếng ồn ào của phố xá đều biến mất, mọi thứ trở nên yên lặng như một phút trước.

Giống như đó chỉ là ảo giác của hắn.

Nhưng lúc Dương Gian nhìn về nơi hắn để chiếc mặt nạ.

Nơi đó lại trống rỗng không có thứ gì, hắn nghiêm túc nhìn xung quanh, trong biển mặt nạ, chỉ có chiếc mặt nạ người giận dữ không còn, cũng không tìm thấy đâu.

Chẳng qua trên quầy hàng lại có thêm một tờ tiền giấy.

Tiền giấy màu xanh biếc, bên trên lại ghi ba đồng.

Không sai.

Đây là một tờ tiền ba đồng.

Trong hiện thực không có tờ tiền nào mệnh giá ba đồng cả.

Nhưng Dương Gian đã thấy qua tờ tiền như vậy, hắn từng lấy được một tờ tiền giấy trên thi thể của một sứ giả.

Tờ tiền kia mệnh giá bảy đồng.

Dương Gian lấy tờ tiền giấy từ trong túi ra.

Cũng là màu xanh, dù hình vẽ trên tờ tiền có chỗ khác, nhưng tổng thể vẫn giống nhau như đúc.

"Tờ tiền bảy đồng dùng ở nơi này sao?"

Trong đầu Dương Gian lóe lên một suy nghĩ.

Sứ giả kia có lẽ lấy tờ bảy đồng từ nơi này, gây lên sự kiện quỷ cầm tiền, nếu sợ bị quỷ giết chết thì cần tìm phương pháp sống sót, công dụng chân chính của nó chính là ở đây.

"Mình trả chiếc mặt nạ kia lại, lấy được tiền giấy ba đồng, thêm tờ bảy đồng này tổng cộng được mười đồng."

Dương Gian lại nghĩ tới trước đó cái kia hai người trẻ tuổi: "Vậy họ dùng thứ gì mới có thể mua được chiếc mặt nạ ở trên con đường này?"

Hắn rùng mình.

Đôi trai gái kia không phải dùng tiền để mua chiếc mặt nạ này, chắc chắn có cái giá phải trả mà họ không biết đến.

Không suy nghĩ nhiều nữa.

Dương Gian nhận tờ tiền ba đồng rồi rời khỏi quầy hàng.

Nơi này dám trả tiền thối, thì hắn dám nhận.

Quỷ dị thì thế nào.

Có sóng to gió lớn nào mà Dương Gian chưa từng trải qua?

Bóng dáng của Liễu Tam xuất hiện khắp nơi trong phố cổ Thái Bình này.

Cuối cùng.

Một cái người giấy Liễu Tam đứng lại trước một tòa kiến trúc cũ kỹ rộng lớn.

Nơi này là nhà thờ tổ.

Cánh cửa được mở ra, nhìn vào bên trong có thể thấy rất nhiều bài vị, cũng có hương khói lượn lờ, từ đó có thể thấy nơi này có người hay tế bái và dọn dẹp thường xuyên.

"Vào xem."

Người giấy Liễu Tam tò mò cùng với dự cảm nào đó đi vào trong nhà thờ này.

Thế nhưng hắn mới tới gần, còn chưa đi vào, thì một người đàn ông lưng còng, một mắt mù lòa đang cầm chén sứ đi ra.

Người này chừng sáu mươi tuổi, không già cũng trẻ.

Hắn hừ một tiếng:

"Một người chết tới nhà thờ làm gì, đi ra ngoài.”

Đôi mắt mù trắng dã khẽ chuyển động, không hề sợ hãi.

Người giấy Liễu Tam ngừng lại, đứng ngay giữa cửa chính, vừa kinh hãi vừa nghi ngờ.

Dường như cổ trấn Thái Bình cũng không yên bình cho lắm.

Dương Gian đi vào một con phố không tồn tại trong hiện thực để trả lại chiếc mặt nạ, nhưng kỳ lạ là trên quầy hàng lại có một tờ tiền mệnh giá ba nhân dân tệ.

Tờ tiền này không thuộc về bất cứ một thời đại nào, hơn nữa từ màu sắc và hình dáng của giấy thì nhìn giống như là tiền giả do một xưởng nhỏ sản xuất, có điều tờ tiền cũng được coi là vật phẩm linh dị, chỉ là hắn không hiểu tờ tiền ba nhân dân tệ với bảy nhân dân tệ có gì khác nhau.

Chỉ khác nhau về mệnh giá sao?

Bình Luận (0)
Comment