Dương Gian đang thăm dò con đường này, mà người giấy của Liễu Tam thì đang đứng trước một nhà thờ.
Có một ông già bị mù một mắt đang cầm một tách trà làm bằng sứ, thân hình hơi gù, chừng sáu mươi tuổi đi đến gần Liễu Tam.
Lúc này Liễu Tam mới kinh ngạc đánh giá người này, tuy rằng thoạt nhìn thì người này không có gì lạ, cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng khi nhìn kỹ thì lại có cảm giác quỷ dị không nói lên lời.
"Ngự quỷ nhân?"
Sau một hồi do dự, hắn lên tiếng dò hỏi.
Ông già lưng gù cầm tách trà làm từ sứ nói:
"Nhà thờ của thị trấn Thái Bình không phải là nơi một người chết như cậu có thể đến. Đừng nói nhiều, hãy quay về đi."
"Nơi của ông có nhiều chuyện ma quái, tôi đại diện cho tổng bộ đến để điều tra. Ông có biết quỷ hồ không? Bởi vì chuyện này nên thành phố Trung Châu đã phong tỏa, chết không ít người."
Liễu Tam đứng ở cổng nhà thờ, không dám bước vào.
Hắn đang hỏi, và cũng đang thăm dò tình hình của nơi này.
"Ở đâu chả có chuyện ma quái, năm nào mà chả có người chết, đây không phải là việc mà tôi có thể quản, tôi chỉ là người bảo vệ của nhà thờ mà thôi, không biết nhiều việc như vậy."
Tính khí của ông lão rất nóng nảy.
"Quỷ hồ của trấn Thái Bình Trấn ở đâu? Đầu nguồn dường như tới từ nơi này, chắc hẳn ông biết chuyện này chứ?"
Liễu Tam tiếp tục nói:
"Một số đồng nghiệp của tôi đã đi vào cổ trấn để điều tra rồi, nếu như ông biết manh mối gì thì hy vọng ông có thể nói cho tôi biết, nếu như xử lý sự kiện linh dị này sớm, đưa trấn nhỏ này trở về bình thường, thì về sau cũng sẽ không có người giống như tôi đi tới nơi này nữa, ông cảm thấy thế nào?"
Hắn không rõ lai lịch của người này, vẫn khá khách khí và kiên nhẫn.
"Tôi đã nói là tôi không biết rồi."
Ông lão lưng gù đi mấy bước, trợn tròn mắt lên, hơi tức giận nói:
"Nói chuyện cùng một người chết như cậu thật là xui xẻo, mau biến nhanh đi, nếu còn không biến thì tôi sẽ xử lí cậu đấy."
Dù sắc mặt của Liễu Tam vẫn bình thường, nhưng ánh mắt đã trở nên âm trầm, hắn đã rất khách khí với người này rồi. Tuy không biết rõ nội tình của ông lão này, nhưng cùng lắm là một ngự quỷ nhân có được lực lượng linh dị mà thôi, nếu thật sự động thủ, hắn tự tin rằng hắn sẽ ứng đối được.
"Chúng tôi nhận được lệnh của cấp trên đến điều tra nơi này, hy vọng ông có thể phối hợp, nhà thờ này có gì đó quái lạ, tôi muốn vào xem một chút. Nếu ông muốn động thủ thì tốt nhất nên suy nghĩ kĩ lại, bên ngoài có rất nhiều đồng nghiệp của tôi, hơn nữa coi như ông có thể giết chết chúng tôi thì tổng bộ vẫn sẽ phái người khác tới, đến lúc đó mọi chuyện sẽ khác rồi."
"Nếu như ông phối hợp với tôi thì sẽ không có chuyện gì cả."
Giọng điệu của hắn lộ ra một chút uy hiếp, cảnh báo cho ông lão này rằng hắn không tới một mình, mà còn có đồng bọn ở bên ngoài. Hơn nữa sau lưng hắn còn có tổng bộ.
Ông lão lưng gù nhìn chằm chằm Liễu Tam.
Bầu không khí hơi căng thẳng.
"Tôi chưa bao giờ tin lời nói của người chết cả, nhưng nếu cậu muốn đi vào thì cứ việc."
Ông lão nói thẳng.
Nếu Liễu Tam dám vào nhà thờ thì kết cục nhất định sẽ không tốt.
"Đã như vậy thì tôi không khách khí nữa."
Liễu Tam cũng rất to gan, không hề e ngại.
Hắn đi qua cổng, bước vào trong nhà thờ.
Đồng thời, phía sau cũng vang lên nhiều tiếng bước chân, có thêm hai Liễu Tam khác xuất hiện, họ một trái một phải đứng cách nhà thờ không xa, nhìn chằm chằm vào nơi này.
Liễu Tam đi vào nhà thờ chỉ là một người giấy dùng để dò đường mà thôi, thậm chí người giấy này đã sẵn sàng hi sinh trên đường tiến vào nhà thờ.
"Ầm!"
Ngay khi Liễu Tam vừa bước vào nhà thờ, cánh cửa của nhà thờ nặng nề đóng lại.
Ánh sáng xung quanh mờ đi.
Bên trong nhà thờ tràn ngập khói nhang, nơi làn khói bay qua hiện lên rất nhiều người, những người kia đứng thành một hàng như linh vị, có nam có nữ, quần áo đều rất cũ kỹ, không phải người của thời đại này.
Hơn nữa, điều quỷ dị là chỉ chỗ nào có làn khói bay qua thì mới có bóng người hiện lên, những nơi không có khỏi thì vẫn bình thường.
Làn khói tiêu tán nhanh chóng.
Mọi thứ cũng trở về bình thường, linh vị trong nhà thờ vẫn là những linh vị bình thường, không có gì thay đổi cả.
Nhưng Liễu Tam đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ vừa rồi.
Lúc này hắn mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ.
"Những cái kia là gì vậy? Quỷ? Hay linh dị?"
Trong lòng Liễu Tam nhanh chóng có suy đoán.
Bỗng hắn thấy ông lão bị mù một mắt cầm chén trà làm bằng sứ, mang theo vẻ tức giận, mặt âm trầm đi nhanh về phía hắn.
Địch ý mười phần.
"Muốn động thủ sao? Chỉ bằng ông mà cũng muốn giết chết tôi?"
Liễu Tam thu hồi tâm tư, nhìn chằm chằm về phía ông lão một mắt, hừ lạnh một tiếng.
Dù là những ngự quỷ nhân cấp đội trưởng thì hắn cũng không sợ, coi như là Dương Gian thì hắn cũng chỉ là kiêng kỵ mà thôi, nếu thật sự động thủ thì hắn tự tin có thể liều mạng với bất kỳ đội trưởng nào, mà người sống sót cuối cùng nhất định sẽ là hắn.
Nhưng mà, ở bên ngoài nhà thờ, hai người giấy Liễu Tam lại nhíu mày.
Bởi vì họ không cảm ứng được người giấy trong nhà thờ nữa.