Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2473 - Chương 2473: Kỳ Quái

Chương 2473: Kỳ Quái

Cùng lúc đó tại một khu vực của cổ trấn Thái Bình.

Nơi này là khu đô thị mới thuộc khu du lịch do thành phố Trung Châu đầu tư xây dựng.

Phùng Toàn ở lại nơi này một mình, Dương Gian dặn hắn không nên đặt chân tới khu vực cổ trấn cũ, để tránh vướng phải nguy hiểm bất ngờ.

Hắn cũng cảm thấy khu vực cổ trấn cũ cũng có gì đó không ổn.

Vì vậy, hắn không phản đối lời đề nghị của Dương Gian.

“Tín hiệu của mọi người đã biến mất.”

Phùng Toàn tới một nhà nghỉ có hình thức bắt mắt để nghỉ ngơi, hắn đã thấy thông báo tín hiệu của các đội trưởng đã thay đổi qua điện thoại di động định vị vệ tinh.

Chỉ vài phút trước, tất cả đã mất tín hiệu, bao gồm cả điện thoại tư nhân của Dương Gian.

Hắn đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Hướng về khu vực vốn có của cổ trấn Thái Bình, nơi đó mờ mịt, ảm đạm và u ám.

Dù cũng có đèn đường, nhưng đèn đường đó như là ngọn đèn cũ, không thể cung cấp đủ ánh sáng, khiến cả đường khố vốn hiu hắt âm u trong đêm tối lại càng trở nên âm u hơn.

Nhưng những người bình thường sẽ không quan tâm đến tình huống này.

“Bên kia thật sự có nguy hiểm.”

Phùng Toàn nghĩ thầm trong lòng.

Ngay lúc này.

Hắn đột ngột nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng động lạ vang đến, như người nào đó đang kéo một vật nặng trên hành lang và giờ đang bước xuống cầu thang.

Ban đầu Phùng Toàn không để ý lắm.

Nhưng ngay đối phương bước xuống từng bậc cầu thang, hắn đột nhiên quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.

Kinh nghiệm nhiều năm cho hắn biết âm thanh này không phải là âm thanh đồ vật bị kéo lê xuống đất, mà là có người đang kéo xác chết, hai chân xác chết vọng lại từ cầu thang xuống.

Hắn lập tức mở cửa phòng, nghiêm túc đi tới nơi phát ra âm thanh, trong tay cầm chiếc xẻng dính đầy bùn đất.

Có một màn sương mù mờ ảo xuất hiện ở hành lang.

Rất nhanh.

Phùng Toàn đi tới cầu thang, hắn nhìn thấy hai cái xác được quấn trong tấm ga trải giường, hai cái xác vừa mới chết, hai cánh tay lộ ra bên ngoài tấm ga vẫn có màu sắc của người bình thường. Chưa bị thay đổi màu sắc, thậm chí trên cái xác vẫn còn độ ấm của cơ thể, nhưng chỉ vài phút nữa thôi hai cái xác đó sẽ trở lên lạnh băng, cứng ngắc.

Người đang kéo cái xác là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, trên người đang mặc một cái tạp dề dành cho người dọn dẹp.

“Xin lỗi, có rác cần dọn dẹp, hy vọng không gây ồn ào đến quý khách.”

Người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn Phùng Toàn đứng trên bậc thang, lộ một nụ cười thật thà mang theo ý tạ lỗi.

Nhưng nụ cười lại gượng gạo đến lạ.

Không được tự nhiên cho lắm, mà hắn không rõ nó không thích hợp chỗ nào.

“Có người chết thì phải báo án đầu tiên trước chứ?”

Phùng Toàn cau mày nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên này.

Người đàn ông trung niên không nói thêm lời nào, tiếp tục lôi hai cái xác được bọc trong tấm khăn trải giường xuống lầu.

“Nếu trong thành phố Trung Châu không có người phụ trách, tôi có quyền phụ trách ở nơi này, ông có thể báo cáo với tôi. Nếu không thể cho tôi câu trả lời hợp lý, tôi cũng có quyền bắt ông.”

Phùng Toàn nói rõ thân phận của mình, đồng thời còn lấy ra phù hiệu chứng minh.

Thế nhưng người đàn ông trung niên này vẫn tiếp tục hành động của mình như không nghe thấy lời hắn nói.

“Trong trường hợp đó, thì...”

Còn chưa nói xong, màn sương mù dày đặc lập tức bao trùm lấy dọc hành lang, ngay sau đó bên cạnh người đàn ông xuất hiện một người, người đó dùng chiếc xẻng dính đất bất ngờ đập thẳng lên đầu ông ta.

Người bình thường sẽ không bị nhát đánh này đập chết, tối thiểu chỉ hôn mê vài tiếng mà thôi.

Nên người đàn ông trung niên kéo cái xác lảo đảo ngã xuống ngay trên mặt đất rồi không có động tĩnh gì nữa.

Phùng Toàn bước ra khỏi làn sương mù dày đặc, hắn xốc người đàn ông trung niên này lên, định trói người này lại, dù sao đây hắn là một nhân tố bất ổn, không nên bất cẩn.

“Nhẹ vậy?”

Tuy nhiên lúc hắn xốc người đàn ông mặc tạp dề lên, lại không cảm nhận được trọng lượng bình thường của một con người, ngược lại nhẹ đến đáng ngờ.

Hắn lật đối phương lại quan sát.

Sắc mặt Phùng Toàn thay đổi.

Người này không phải là người sống, mà là một hình nhân bằng giấy đã được đốt.

“Chuyện này do Liễu Tam Làm?”

Phùng Toàn ngay lập tức liên tưởng đến người giấy Liễu Tam.

Nhưng chuyện tiếp theo lại cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Làn sương mù xung quanh nhanh chóng tản đi, đồng thời có một giọng nói già nua vang lên:

“Người hầu đáng giá ba đồng của tôi lại bị quý khách dùng một xẻng đập chết như vậy, quý khách làm thế là không được, phải đền tiền đó.”

“Ai?”

Phùng Toàn quát một tiếng, sau đó quay người đi về hướng âm thanh xuất hiện.

Hắn mặc kệ hai thi thể trên mặt đất, nhanh chóng đi xuống lầu, đến đại sảnh của khách sạn nhỏ này, đang định đi ra ngoài thì đột nhiên dừng lại.

Hắn nhìn sang quầy tiếp tân.

Bình Luận (0)
Comment