Trên quầy tiếp tân là một chiếc đèn dầu cũ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một người đàn ông mặt đầy nếp nhăn, đang đội mũ vải nằm đó, hơi ngẩng đầu nhìn Phùng Toàn.
Hai người nhìn nhau.
Một người nghiêm túc và thận trọng, còn người kia khẽ mỉm cười, như thể đang chào hỏi.
“Người ở cổ trấn Thái Bình?”
Phùng Toàn lập tức đoán ra khi nhìn thấy cách ăn mặc của người này.
“Cái xẻng của anh không phải thứ bình thường, nó có thể giết chết người hầu của tôi chỉ bằng một nhát.”
Người đàn ông nói: “Anh định bồi thường cho như tôi thế nào? Nó là tay chân sai vặt của tôi mấy chục năm nay, hỏng một chiếc là thiếu một chiếc. Tôi chẳng dư dả mua thêm đâu.”
“Ông là ai?”
Phùng Toàn cầm xẻng, ánh đèn trong sảnh lập lòe.
Sương mù dày đặc dần dần xuất hiện, bao phủ lấy cánh cửa bên cạnh khiến cánh cửa biến mất trong tầm mắt của Phùng Toàn.
Mọi thứ xung quanh bị sương mù cản lại, chỉ có khu vực được ánh sáng lay lắt từ ngọn đèn dầu tỏa ra mới không có sương mù, dường như nó bị một kết giới vô hình xung quanh nó.
“Tôi là chủ nhà nghỉ này, anh có thể gọi tôi là ông chủ Lưu.”
Sau khi nói xong, người đàn ông cười toe toét đầy tự hào.
Giống như chuyện này làm hắn khiến hắn rất vui và tự hào
“Ông chủ Lưu?”
Phùng Toàn liền biết đây là tên giả, hắn nói: “Ông là ngự quỷ nhân?”
“Ngự quỷ nhân? Không phải, anh đừng nói linh tinh, tôi là một người làm ăn đàng hoàng.”
Ông chủ Lưu nhanh chóng phủ nhận.
“Ông không phải ngự quỷ nhân sao lại có vật phẩm linh dị?”
Phùng Toàn nói.
“Tôi mua nó bằng tiền, tiền của tổ tiên để lại.”
Lưu lão bản nói: “Còn anh thì sao, còn trẻ như vậy mà giờ người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ, đi ra ngoài không sợ làm người khác hoảng sao.”
“Ông giết hai người trên lầu? ?”
Phùng Toàn không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại.
Ông chủ Lưu mạnh miệng phủ nhận:
“Vớ vẩn, tôi làm ăn nghiêm túc, sao có thể giết người, giết cả khách được. Hai người họ không biết là may hay xui. Họ đi lạc vào con phố quỷ, cầm đồ từ phổ quỷ ra ngoài đương nhiên phải trả giá đắt. Lúc ban ngày tôi đã định từ chối họ vào thuê phòng, nhưng gần đây việc kinh doanh nhà nghỉ không được tốt, nên tôi phá lệ một lần cho họ.”
“Ai ngờ họ chết nhanh như vậy, tôi cứ nghĩ phải mất mấy ngày họ mới chết cơ, có vẻ họ đã cầm một thứ ghê gớm.”
Mí mắt Phùng Toàn khẽ giật: “Con phố quỷ? Ở chỗ nào?”
“Con phố quỷ ở cổ trấn Thái Bình là một nơi rất nổi tiếng, anh không biết? À, cũng đúng, anh không phải người địa phương, không biết cũng là chuyện bình thường. Con phố quỷ là một nơi rất kì lạ, đồ cổ quái gì cũng bán...”
Nói đến đây, ông chủ Lưu thở dài: “Tiếc là thời gian trôi qua, con phố quỷ nhộn nhịp năm xưa lại trở nên tiêu điều đến vậy, thời đại này không thuộc về họ nữa. Cũng may tôi nhanh chân chuyển nghề mở nhà nghỉ. Một năm cũng kiếm được khoảng trăm vạn, làm mấy năm nữa cũng có thể về vườn nghỉ ngơi dưỡng lão. Hy vọng trước khi chết có đủ tiền mua quan tài, tôi nghe gần đây việc hỏa táng đang thịnh hành. Không biết tiệm quan tài kia có bị phá sản hay không.”
Phùng Toàn chú ý đến một số tin tức.
Con phố quỷ, tiệm quan tài, tiền tiết kiệm mua quan tài…
“Ông không phải bình thường, ông biết rất nhiều, ông có biết về quỷ hồ không?”
Phùng Toàn nói.
Vừa nhắc tới quỷ hồ, sắc mặt ông chủ Lưu thay đổi ngay lập tức.
Hắn không thoải mái như ban đầu, thậm chí còn nghiêm mặt lại một lúc.
Nhưng ngay sau đó, ông chủ Lưu đã nheo mắt cười: “Anh đền cho tôi trước, chỉ cần anh thanh toán xong, anh hỏi, tôi biết tôi sẽ trả lời.”
“Bao nhiêu tiền.”
Phùng Toàn nói ra: “Ông ra giá đi, tôi sẽ chuyển khoản cho ông.”
Hắn có quyền điều động kinh phí ở thành phố Đại Xương, một lúc vài trăm triệu là chuyện dễ dàng.
“Tôi muốn thứ đó.”
Ông chủ Lưu chỉ vào cái xẻng trong tay Phùng Toàn: “Nhìn sơ qua cũng biết là đồ cổ, rất có giá trị, không chừng còn bán được vài chục nguyên.”
“Ông cảm thấy tôi sẽ cho ông thứ này sao?”
Phùng Toàn nói ra: “Hơn nữa nếu ông dám lấy thứ này, có nghĩa ông dám khiêu khích đội trưởng rồi, ông còn muốn sống yên ổn sao?”
“Nghiêm trọng như vậy à.”
Ông chủ Lưu xua tay nói: “Vậy quên đi, quên đi. Nghe cái danh đội trưởng to như vậy, kẻ nhỏ bé như tôi cũng không động vào được, vậy anh đưa tôi ba bốn đồng cũng được, tôi không chê ít.”
Hắn chà xát ngón tay, tỏ ý rõ ràng.
“Tôi không có tiền đồng mà ông nói.”
Phùng Toàn đương nhiên không ngốc, đương nhiên biết thứ tiền ông chủ nói không phải loại tiền tầm thường.
Suy nghĩ một chút, hắn lấy ra một ngọn nến quỷ màu đỏ: “Tôi có thể trả bằng cây nến này, nếu ông đồng ý nói cho tôi biết bí mật nơi đây.”
“Nghiệm hàng trước.”
Ông chủ Lưu tò mò nhìn ngọn nến đỏ, đôi mắt hắn sáng lên, như thể nhìn thấy một chân trời mới.
“Được.”
Phùng Toàn ném cây nến quỷ cho ông ta.
Ông chủ Lưu nhận lấy, đưa thẳng lên trước mũi và liên tục ngửi nhiều lần.