Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2475 - Chương 2475: Quy Tắc Của Quỷ Hồ

Chương 2475: Quy Tắc Của Quỷ Hồ

“Bên trong có tro cốt, thi mỡ, máu tươi, còn có...”

Bỗng nhiên.

Hắn hạ cây nến xuống và mỉm cười:

“Ừ, đồ tốt, đốt đi tiếc thật đó, nhưng cũng có giá trị. Chẳng qua một cây không đủ, thêm một cây nữa thì sao, thứ này chẳng phải hàng hiếm gì, có nguyên liệu tôi cũng chế ra được.”

“Không còn, chỉ còn một cây.”

Phùng Toàn nói.

“Vậy cái xẻng thì sao, nó là đồ cổ, rất hiếm. Anh đưa nó cho tôi, tôi không tính toán chuyện người hầu lúc trước nữa. Thậm chí còn trả cho anh bảy đồng, anh thấy thế nào?”

Ông chủ Lưu keo kiệt không rõ đã lấy một tờ tiền ra từ lúc nào.

Màu sắc rực rỡ.

Chính xác là tờ bảy đồng.

Giống hệt tờ bảy đồng của Dương Gian lúc trước.

“Đây là tờ bảy đồng, nó có giá trị rất lớn, cả đời này hiếm ai có thể thấy nó một lần, anh ngửi thử một cái đi, là mùi của tiền thật, mùi này thực sự rất thơm, vốn liếng mua quan tài của tôi đành trả cho cậu vậy.”

Hắn vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào cái xẻng của Phùng Toàn.

Cứ như trong mắt hắn không có gì quan trọng bằng cái xẻng.

“Tôi đã nói thứ này không phải để bán. Nếu ông muốn, ông có giết tôi để dành lấy nó. Thứ này của ông hay không phụ thuộc vào việc ông có khả năng hay không.”

Phùng Toàn nói.

Sao hắn có thể bán vật phẩm linh dị này được, đây chính là bảo vệ tính mạng của hắn.

Tuy nhiên, ông chủ Lưu không có ý cướp lấy, thở dài, yên lặng cất tờ bảy nguyên vào trong túi. Sau đó cất nến quỷ đi:

“Mà thôi, mà thôi, coi như hôm nay tôi chịu thiệt. Chuyện người hầu cũng bỏ qua đi, cũ không đi, mới không đến, sớm muộn gì nó cũng hỏng. Hơn nữa già đầu như tôi lại tính toán với hậu sinh thì không nên.”

“Ông không so đo nhưng vấn đề của tôi chưa kết thúc, ông là người cổ trấn Thái Bình, vậy ông biết bao nhiêu về giới linh dị, về chuyện quỷ hồ?”

Phùng Toàn nghiêm túc hỏi.

“Tổng bộ đã phái một nhóm đội trưởng đến kiểm tra, ông không nói, cái kim lâu ngày trong bọc cũng lòi ra. Nếu ông tích cực hợp tác, số người phải chết cũng ít đi.”

Ông chủ Lưu đảo mắt: “Coi như tôi lắm mồm, có một số việc tôi không dám nói nhảm. Những hậu bối như các anh tuy lợi hại, nhưng chuyện quỷ hồ các anh không xử lý được, tốt nhất nên rút lui càng sớm càng tốt. Nơi đó không phải là nơi các anh có thể động vào, nếu như mấy anh tới đây sớm hơn, tôi chắc chắn đã cản các anh đi vào con đường tìm chết.”

“Là sao?”

Phùng Toàn hỏi tiếp nói.

Ông chủ Liu nhìn ra bên ngoài cửa hàng, chậm rãi lấy một chén trà dưới bàn, rót đầy chén nước: “Đây chính là quỷ hồ trong miệng mấy anh.”

Sau đó hắn cầm lấy đĩa hạt dưa bên cạnh:

“Đây là quỷ.”

Rồi bỏ từng hạt vào trong chén:

“Quỷ vào quỷ hồ, sẽ bị chìm xuống.”

Một hạt dưa rơi xuống đáy cốc.

“Một hai hạt thì không sao, không ảnh hưởng gì.”

Ông chủ Lưu liên tục bỏ hạt dưa vào.

“Thế nhưng số lượng càng nhiều, nước trong ly sẽ tràn ra.”

Sau khi bỏ bảy tám hạt vào, nước trong ly đã dâng tới mép chén và tràn ra ngoài.

“Nước tràn ra chính là sự kiện linh dị trong lời anh nói, tình huống tiếp tục như thế thì nước vẫn sẽ tràn ra.”

Ông chủ Lưu vừa nói vừa ném hạt dưa vào trong chén nước.

Nhìn thấy tình cảnh này, Phùng Toàn sửng sốt:

“Đây chính là chân tướng việc quỷ hồ mất khống chế?”

Thì ra quỷ hồ chịu tải quá nhiều lệ quỷ nên mới bị mất kiểm soát.

Thảo nào sự kiện quỷ hồ ban đầu chỉ là sự kiện đơn giản, cuối cùng lại leo lên sự kiện linh dị cấp S.

Ông chủ Lưu nhếch miệng cười:

“Nước không uống được, hạt dưa cũng khó ăn, cái gì cũng có giới hạn của nó. Chuyện gì sẽ xảy ra thì nhất định xảy ra, không cách nào tránh khỏi, rõ chưa? Tôi cũng xui thật, ở cái tuổi nửa vời này, nói tuổi trẻ cũng không còn trẻ nữa, nói già thì cũng sống được thêm vài chục năm, không biết vài chục năm nữa tình cảnh nơi này sẽ như thế nào.”

“Không có biện pháp giải quyết?”

Phùng Toàn hỏi.

“Trị gốc thì không thể, nhưng trị ngọn thì có thể.”

Ông chủ Lưu lấy hết hạt trong ly nước ra, lại uống một ngụm nước.

Lượng nước trong ly giảm xuống, không tiếp tục tràn ra ngoài.

“Cách này không được.”

Phùng Toàn hiểu được phương pháp này của ông chủ Lưu.

Vớt quỷ trong hồ quỷ, sau đó cắt giảm linh dị quỷ hồ.

Như thế việc quá tải sẽ được trì hoãn.

Nhưng chuyện này rất khó, rất trắc trở.

“Vì thế, tôi mới an phận mở tiệm kiếm tiền, tiếp tục tích góp tiền mua quan tài, không quan tâm lung tung nữa.”

Ông chủ Lưu lắc đầu nói.

Phùng Toàn nói: “Ngoài cách này còn có cách nào khác không? Lúc trước ông nói có phố quỷ, mà con phố đó cái gì cũng bán…..”

Nhưng chưa đợi hắn nói dứt câu, Ông chủ Lưu bỗng gắt lên:

“Yên lặng, có người trấn trên đến.”

“Ừm?”

Phùng Toàn hơi đổi sắc, lập tức nhìn ra ngoài cửa.

Sương mù dày đặc rẽ ra, như hố sâu của vết thương.

Một con đường đủ cho người đi lại hiện ra, ánh đèn sáng lên, một ông lão lưng hơi gù mang theo ngọn đèn dầu, mở cửa bước vào.

Hắn vừa bước vào, mùi hương tro giấy cũng ập đến.

Giống người vừa đốt vàng mã trở về.

“Ông chủ Lưu, sao chưa mang người chết ra.”

Ông lão một mắt nghiêm nghị nói.

“Người hầu tôi thuê mới chết, nên lỡ giờ một chút, tôi chuyển ngay đây.”

Ông chủ Lưu vội vàng nói, nở nụ cười lịch sự.

Bình Luận (0)
Comment