Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2479 - Chương 2479: Quan Tài Màu Đen

Chương 2479: Quan Tài Màu Đen

Đây là chuyện đương nhiên, vì những con quỷ này không phải quỷ thực sự, chỉ là thi thể linh dị bên trong quỷ hồ, bị giết rất dễ. Vì vậy hắn mới có thể dễ dàng thay thế chúng như thế. Nếu như hắn gặp phải quỷ thực sự, hắn không có cơ hội thắng lợi dễ như vậy.

Cho nên phương pháp của Thẩm Lâm rất đơn giản.

Tìm kiếm dọc theo những cái xác linh dị, đầu nguồn ở chỗ này, hắn chỉ cần một chút thời gian đi truy tìm mà thôi.

Con quỷ khó đối phó nhất chính là con quỷ đầu nguồn.

"Nếu thành công, có lẽ mình sẽ có thể có được lực lượng linh dị của quỷ hồ."

Thẩm Lâm bỗng nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Không biết đã xâm lấn bao nhiêu lần.

Thời gian trong kí ức trôi qua rất nhanh, bên trong kí ức chỉ một ngày, bên ngoài mới chỉ có mười phút trôi qua.

Thẩm Lâm đi sâu vào dò xét.

Cuối cùng bước chân của hắn cũng dừng lại, hắn xâm lấn vào một kí ức lạ, mà nơi đó chính là cổ trấn Bình An.

Nhưng đây không phải cổ trấn Bình An trong hiện thực, mà là cổ trấn Bình An trong kí ức.

Cổ trấn rất nhỏ, rất nhỏ, có rất nhiều chỗ bị mảng đen bao phủ, không thể thấy rõ, vì chủ nhân của kí ức này chỉ có thể nhớ kĩ một phần, không thể phục chế lại một cổ trấn, thậm chí là một thành phố, vì không ai có trí nhớ tốt như vậy.

"Nơi này là bến phà? Là bến phà con thuyền xuất hiện dẫn đến quỷ hồ.”

Thẩm Lâm dừng bước, chung quanh hắn không có một bóng người, vắng vẻ yên tĩnh lạ thường.

"Vậy đoạn ký ức này rốt cuộc là của ai?"

Hắn đang nghi ngờ, cố gắng để tìm chủ nhân kí ức này.

Nhưng sau đó.

Từ một hướng khác ở cố trấn, có một quan tài màu đen được bốn người khiêng qua, từ vóc dáng đến khuôn mặt của bốn người này đều mơ hồ không rõ, dường như ký ức bị linh dị quấy nhiễu, khiến nó không thể nhớ rõ họ như nào.

Nhưng thứ rõ ràng nhất chính là chiếc quan tài màu đen kia.

"Đúng rồi, mình đã từng thấy chiếc thuyền chở quan tài màu đen đến quỷ hồ trong một kí ức của ai đó.”

Thẩm Lâm đăm chiêu.

Chiếc quan tài màu đen được bốn người nâng đến bến phà rồi để xuống.

Sau đó bốn người đứng ở bên cạnh thảo luận với nhau điều gì đó.

Giọng nói rất lớn, nhưng Thẩm Lâm lại không thể nghe rõ nội dung đó.

Hắn không nghe được vì chủ nhân đoạn kí ức này không nhớ kĩ lời, nếu đối phương nhớ kĩ, Thẩm Lâm có thể nghe thấy.

Mọi thứ đều mơ hồ.

Chỉ có chiếc quan tài màu đen là rõ ràng, thậm chí có thể chạm vào.

Thẩm Lâm không nhìn nhóm bốn người đang rôm rả thảo luận gì đó nữa, hắn tới gần chiếc quan tài.

Hắn có dự cảm, trong quan tài có lệ quỷ, hơn nữa có quan hệ rất lớn với quỷ hồ, thậm chí nó có thể là nguồn gốc của quỷ hồ.

Bỗng nhiên hắn dừng bước.

Cúi đầu xuống nhìn.

Quan tài thấm nước ra ngoài, nước này chảy khắp nơi, khiến mặt đất ướt sũng.

"Tìm chỗ chôn cái quan tài này đi, phải chôn sâu một chút.”

Một giọng nói vang lên, câu nói này lại rõ ràng như vậy.

Thẩm Lâm ngẩng đầu nhìn về phía bốn người kia….

Những âm thanh sau đó lại trở lên mơ hồ không thể nghe rõ được nữa.

Thẩm Lâm gnhieem túc nhìn một lát, lại nghe thấy vài câu rõ ràng, đều là một số câu không quan trọng, ví dụ như, chờ thuyền tới, quan tài sẽ được chuyển ra ngoài..

Hắn tới gần quan tài màu đen.

Cúi người xuống, lại mơ hồ nghe thấy tiếng một người con gái khóc trong quan tài.

Nếu Dương Gian ở đây, hắn sẽ nhận ra.

Tiếng khóc này giống hệt tiếng khóc phát ra từ mặt quỷ.

"Không còn nhiều thời gian nữa, nhanh chóng giải quyết thôi. Không biết bọn Lý Quân, Dương Gian có thể chống đỡ được bao lâu."

Thẩm Lâm hít một hơi thật sâu, đưa tay chạm vào quan tài màu đen, sau đó đẩy một cái.

"Ầm!"

Nắp quan tài vừa dày vừa nặng mở ra, nặng nề rơi xuống đất. Trong quan tài lại chứa đầy nước, mái tóc dài xõa ra nổi lên trên mặt nước, bên dưới đáy quan tài là một cái xác đặc biệt.

Dù không thấy rõ lắm nhưng có thể khẳng định đây là một cái xác nữ.

Mái tóc dài màu đen là bằng chứng tốt nhất.

"Nguồn gốc của quỷ hồ bắt đầu từ cái xác nữ này sao.”

Thẩm Lâm dường như đã hiểu.

Hắn không nói hai lời, đá lên chiếc quan tài màu đen.

Quan tài lật úp, nước bên trong ào ào đổ ra mặt đất.

Thẩm Lâm cầm búa chuẩn bị động thủ.

Nhưng một việc khó tin đã xảy ra.

Sau khi quan tài bị lật đổ, thứ bên trong theo dòng nước đổ ra chỉ là một nhúm tóc đen dài nằm rải rác trên mặt đất.

"Cái xác đâu? Cái xác nằm trong quan tài đâu, sao không có.”

Thẩm Lâm ngẩn cả người.

"Chờ một chút, nếu trí nhớ này là trí nhớ của quỷ, vậy thì quỷ sẽ không ở trong quan tài, mà ở…. gần đây."

Bỗng dưng, hắn dựng tóc gáy, cả người căng cứng.

Vì Thẩm Lâm cảm thấy có một cơ thể lạnh ngắt đang dán lấy phía sau hắn, mái tóc ướt chạm vào mặt hắn, loại tiếp xúc này khiến mặt hắn cảm thấy hơi ngứa, cũng cảm thấy man mát, nhưng quan trọng là hắn là một sự sợ hãi khó hiểu xuất hiện.

Bàn tay nắm chặt lấy búa cũng căng cứng.

Không do khẩn trương, mà thực sự hắn cảm thấy cứng ngắc.

Bình Luận (0)
Comment