Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2480 - Chương 2480: Thẩm Lâm Gặp Nạn

Chương 2480: Thẩm Lâm Gặp Nạn

Hắn cảm thấy cơ thể mình lạnh toát, cả người ướt đẫm.

Thẩm Lâm chỉ tồn tại trong kí ức đã đi quá sâu vào linh dị kí ức, giờ hắn bị quỷ chạm vào, đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng.

"Chết cho ta."

Thẩm Lâm gầm nhẹ một tiếng, hắn trở tay chém tới thân thể lạnh lẽo sau lưng.

Thế nhưng lại không chém trúng.

Phía sau không có cái gì.

"Biến mất?"

Hắn vừa sợ vừa giận, nhưng ngay sau đó hắn đã nhận ra thân thể của mình không rõ vì khẩn trương hay vừa rồi bị quỷ ảnh hưởng, mồ hôi toát ra không ngừng.

Thẩm Lâm phát hiện ra gì đó, hắn cúi đầu nhìn.

Hình ảnh qua vũng nước đọng dưới chân không còn là hắn nữa, mà là một bóng người tóc tai bù xù quỷ dị, thân thể như lệ quỷ, giống như hắn.

"Mình bị xâm chiếm? Không, quỷ đang cố gắng khống chế mình.”

Thẩm Lâm bỗng nhiên biến sắc.

Hắn ý thức được đây không phải lệ quỷ bình thường, chính là lệ quỷ đầu nguồn.

Mà hắn là dị loại, đương nhiên giống quỷ, lệ quỷ có thể xâm chiến trí nhớ của hắn, có khả năng khống chế hắn.

Thẩm Lâm quá tự tin, trở thành dị tộc, lại không tồn tại ở hiện thực, còn có năng lực khởi động lại, là sự tồn tại đứng đầu trong nhóm đội trưởng, cho nên hắn không để ý đến việc xâm lấn kí ức lệ quỷ.

Nhưng lần này hắn đã đánh giá thấp sự đáng sợ của quỷ hồ.

"Thoát khỏi nó."

Thẩm Lâm cắn răng một cái, mọi thứ xung quanh vỡ vụn rồi biến mất.

Hắn nhanh chóng thoát khỏi ký ức của lệ quỷ, phải về sân nhà của mình mới có thể khống chế.

Cổ trấn Bình An biến mất, thay vào đó là một thành phố hiện đại.

Đây là thành phố hắn phụ trách, thành phố Đại Hạ.

Thẩm Lâm bị lệ quỷ xâm chiếm, để thoát khỏi ảnh hưởng của quỷ, hắn thông qua ký ức chuyển đổi đến nơi khác, cũng chính là thành phố Đại Hạ mà hắn quen thuộc nhất.

Chuyển đổi chỉ diễn ra trong nháy mắt, hắn chưa kịp hoàn hồn đã nhìn trái nhìn phải, hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi.

Nhưng kết quả lại khiến con người ta phải thấy tuyệt vọng.

Nước vẫn nhiễu xuống dưới chân hắn, cảm giác lạnh lẽo, ẩm ướt chung quanh vẫn như vậy.

Quỷ, còn trên người hắn.

Thậm chí tốc độ xâm chiếm của lệ quỷ lại không chậm, vì nửa khuôn mặt của Thẩm Lâm đã trở lên trắng bợt, hơn nữa một nửa đó lại là gương mặt của một cô gái, mái tóc ngắn cũn cỡn của hắn lại mọc dài từ bao giờ.

"Thêm một lần nữa, lần này xem khởi động có thoát được nó không."

Thẩm Lâm có dự cảm không ổn, nếu hắn cứ tiếp tục như thế hắn sẽ chết, chết hoàn toàn.

Vì quỷ đang khống chế hắn, chỉ cần thành công một lần, quỷ sẽ có thể giết hắn lần thứ hai, lần thứ ba, mọi ký ức liên quan đến hắn đều kết thúc bằng cái chết.

Thẩm Lâm tự sát ngay trong thành phố Đại Hạ.

Một phần ký ức đã biến mất.

Lúc Thẩm Lâm tỉnh lại một lần nữa, hắn đã xuất hiện ở thành phố Trung Châu, lần này hắn khá may mắn, có thể trở về đến buổi sáng ngày hôm nay.

Trong phần trí nhớ này, Thẩm Lâm đang đứng một mình giữa quảng trường mênh mông không bóng người.

Nhưng cơ thể Thẩm Lâm vẫn ướt nhẹp, thậm chí tình trạng của hắn đã trở nên tồi tệ hơn, hơn một nửa cơ thể đã không còn thuộc về hắn, là nửa cơ thể trắng bệch âm lãnh.

"Mình khởi động lại cũng không thể thoát khỏi lệ quỷ sao? Cách này không được, mình không thể tiếp tục chết nữa, cái chết này không đem lại hiệu quả. Cần có một người giết; ệ quỷ trong trí nhớ của mình, chỉ có thế mình mới thoát được sự khống chế của lệ quỷ."

Thẩm Lâm lo lắng, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm quảng trường này.

Bên trên quảng trường có mấy bóng người xuất hiện.

Hắn biết, mấy người này theo thứ tự là Lý Quân, Dương Gian, Liễu Tam, A Hồng cùng với Phùng Toàn…

"Ai có đủ năng lực để tiêu diệt lệ quỷ trong ký ức của mình đây?"

Thẩm Lâm nhìn chằm chằm nhóm người này.

Hắn cầm chọn một người để xâm lấn vào ký ức của người đó.

Từ đó, Thẩm Lâm ở trong ký ức sẽ biến thành lệ quỷ, đối phương là ngự quỷ nhân đối kháng với quỷ.

Nhưng điều kiện kiên quyết đối phương nhất định phải giành chiến thắng.

Nếu như thua, hắn sẽ chết, đối phương cũng vậy.

Vì quỷ có thể khống chế lực lượng linh dị của hắn, ở trong trí nhớ giết chết đối phương, sau đó ảnh hưởng đến người trong hiện thực.

Lực lượng linh dị thường phi logic như vậy.

Ngay cả bản thân Thẩm Lâm cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Kéo một đội trưởng khác xuống nước hay tự mình nghĩ cách?"

Thẩm Lâm do dự.

Nhưng sự do dự này kéo dài không được lâu.

Cuối cùng hắn cắn răng đưa ra một quyết định.

"Chọn một đội trưởng có năng lực ổn thỏa nhất, kết thúc mọi thứ ở đây."

Đôi mắt Thẩm Lâm khẽ đảo, nhìn chằm chằm vào một bóng người.

Mặc dù hắn không nhìn rõ mặt mũi vóc dáng của người kia, nhưng trong tay đối phương lại đang cầm một cây trường thương nứt, trên trán là một con mắt quỷ màu đỏ quỷ dị.

Đây là Dương Gian, người được mệnh danh là quỷ nhãn.

Bình Luận (0)
Comment