"Nếu chuyện này có thể thành công, coi như tôi nợ anh một mạng."
Thẩm Lâm lựa chọn Dương Gian.
Tiếp theo, hình ảnh về Dương Gian trong ký ức của hắn cũng trở nên rõ nét.
Cùng lúc đó, Dương Gian đang đứng bên trên chiếc thuyền nhỏ trong quỷ hồ đột nhiên nghiêm mặt. Trong đầu hắn xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về hắn, trong phần ký ức đó hắn nhìn thấy Thẩm Lâm và con quỷ đang đeo bám trên người hắn…
Những ký ức tiếp tục hiện lên, trên quảng trường thành phố Trung Châu.
Thẩm Lâm nói: "Dương Gian, tôi đi vào ký ức của anh cũng do tôi không còn cách nào, tôi bị lệ quỷ xâm chiếm, tôi cần anh giúp. Anh nhất định phải giết được tôi, chỉ cần thành công, mọi chuyện sẽ kết thúc…"
Hắn ở trong ký ức nói chuyện với Dương Gian.
Mà Dương Gian trong ký ức giống hệt với Dương Gian trong thời gian hiện tại.
"Giết anh à? Dễ thôi."
Dương Gian ra tay ngay trên quảng trường.
Tiếp theo, Thẩm Lâm bị hất văng ra ngoài, một cây trường thương xuyên qua cơ thể hắn, ghim chặt hắn dưới mặt đất.
"Oa!"
Thẩm Lâm cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé rách, máu tươi từ thực quản trào ra.
Đây là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên Thẩm Lâm cảm nhận được sự đau đớn kể từ ngày biến thành dị chủng đến giờ.
"Đây chính là chiếc đinh quan tài của quỷ chết đói cấp S à, nó có thể xóa bỏ được cả linh dị trong ký ức…Thằng nhóc này thắng dễ thật đó, cũng may mình chỉ thử nghiệm chiếc đinh quan tài này trong ký ức chứ không phải trong hiện thực."
Hắn kinh hồn bạt vía.
Nếu có thể xâm nhập được vào ký ức của Dương Gian, hắn cũng không thể thắng được thằng nhóc này.
Nhưng rất nhanh, khung cảnh xung quanh bắt đầu vỡ vụn.
Thành phố Trung Châu đang biến mất.
Thẩm Lâm ý thức được gì đó, hắn hét lớn:
"Dương Gian, quỷ đã khống chế một bộ phận lực lượng linh dị của tôi, hiện tại nó ở sâu trong trí nhớ của anh, anh phải giết nó một lần nữa, bằng không anh sẽ chết. "
"Xâm lấn ký ức, giết tôi trong quá khứ, từ đó giết tôi ở hiện tại."
Dương Gian đứng trên quảng trường nhíu mày.
"Thẩm Lâm, vừa mới gặp anh đã mang đến cho tôi một phiền toái lớn."
"Tôi cũng không muốn, tôi bị lệ quỷ đuổi giết tận bây giờ cho nên muốn mượn tay anh thoát khỏi sự khống chế của lệ quỷ, tôi không nghĩ tới tốc độ quỷ xâm lấn tôi nhanh như vậy."
Thẩm Lâm hét lên, sắc mặt đau đớn.
Cơ thể hắn lúc biến mất, lúc ngưng tụ, lại phảng phất như bị mài mòn.
Hắn không thể xâm lấn quá sâu ký ức của Dương Gian, vì sức hắn có hạn, chỉ có thể xâm lấn ký ức của một người nhiều nhất ba năm.
Cũng vì ba năm trước Thẩm Lâm mới chỉ là một người bình thường, cho nên hắn nhất định phải lấy một khắc khống chế lệ quỷ làm giới hạn. Một khi vượt qua giới hạn này hắn sẽ không thể nào mượn lực lượng linh dị xâm lấn hiện thực, chỉ có thể trở thành một người bình thường trong ký ức, hoàn toàn lạc lối.
Nhưng mặc cho Thẩm Lâm có giới hạn thì con quỷ khống chế hắn lại có sức chống đỡ vô hạn.
Dương Gian trên quảng trường đã biến mất.
Thẩm Lâm bị lệ quỷ uy hiếp, đi tới xa hơn vào cùng ký ức của Dương Gian.
"Không thể để cho quỷ xâm lấn ký ức quá sâu."
Thẩm Lâm gầm nhẹ, đang giãy dụa cố gắng chặt đứt hết thảy.
Nếu như trở lại nửa năm trước, Dương Gian vẫn có thể thắng, trở lại một năm trước thì vào thế treo lơ lửng, nhưng nếu trở lại hai năm trước, Dương Gian lúc ấy còn đang học trung học, lấy đâu khả năng giết chết một con quỷ?
Thậm chí, quỷ còn có thể quay ngược lại có thể giết Dương Gian khi chưa thành ngự quỷ nhân.
Đáng sợ hơn là, có thế nó sẽ tìm tới thời thơ ấu Dương Gian để động thủ.
Dương Gian lúc ấy không có chút năng lực phản kháng nào, quỷ sẽ tất thắng.
Thẩm Lâm hiểu rất rõ điểm này, cho nên bất kể là vì mình hay là vì Dương Gian, hay là vì giải quyết sự kiện linh dị này, hắn phải quấy nhiễu sự xâm lấn của con quỷ kia.
Nhưng hắn tôi lại không thể làm gì được.
Bản thân hắn phảng phất đã bị quỷ khống chế, không biết làm sao để khống chế lực lượng linh dị.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con quỷ kia không kiêng nể gì mà đi tới thời ký ức của Dương Gian.
Chẳng bao lâu.
Cuộc xâm lược đã kết thúc.
Đây là thành phố Đại Xương.
"Tiêu rồi, đây là bốn năm trước."
Thẩm Lâm nhanh chóng biết được tin tức, hắn nhất thời tuyệt vọng.
Quỷ đi tới ký ức bốn năm trước của Dương Gian.
Lúc này, Dương Gian còn đang đi học lớp mười một, quỷ muốn giết chết cậu học sinh lớp mười một Dương Gian.
Thẩm Lâm nhìn nó đứng ở sân chơi của trường.
Đầu tóc nó dài, da trắng bệch, cả người ướt sũng, trong tay cầm theo một cái rìu màu đỏ, hơn phân nửa khuôn mặt trông hoàn toàn xa lạ, biến thành bộ dáng của một người phụ nữ quỷ dị.
Học sinh trên sân chơi tan học, người đến người đi.
Quỷ cầm rìu cứ như vậy đứng ở chỗ này không nhúc nhích, người qua đường phụ cận ai nấy đều mơ hồ không rõ, không cách nào nhìn rõ bộ dáng và tướng mạo của hắn.
Vì trong trí nhớ Dương Gian, nó vốn không quen biết những người này cho nên hắn không có nhiều thông tin về họ.