"Làm sao bây giờ, Dương gian một khi đã bị quỷ theo dõi, hắn chết chắc rồi."
Thẩm Lâm nóng nảy.
Từ sau khi trở thành ngự quỷ nhân, đây là lần đầu tiên hắn lo lắng, bất lực như thế.
"Hơn nữa Dương Gian trong trí nhớ dù có làm cách nào cũng không có thể chạy trốn, quỷ đã theo dõi hắn, đây là thế giới ký ức, không phải thế giới hiện thực."
Thẩm Lâm đang suy nghĩ, nghĩ xem lúc gặp được Dương Gian mình nên nói gì mới có thể trợ giúp hắn.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận một hồi, hắn phát hiện ra rằng dù nói rằng nó không có tác dụng.
Vì Dương Gian ở thời điểm này còn chưa có lực lượng linh dị.
Trừ phi, thời điểm này hắn quen biết ngự quỷ nhân, hắn có thể thông qua nhắc nhở ngự quỷ nhân kia động thủ, để ngự quỷ nhân kia động thủ giết chết mình như lúc trước hắn làm ở thành phố Trung Châu vậy.
Nhưng đây là trường học.
Nào có ngự quỷ nhân.
Quỷ vẫn chưa có động tĩnh.
Nhưng học sinh trên sân thể dục lại càng ngày càng ít, thân hình những học sinh kia ai cũng đều mờ mờ, rõ ràng không phải mục tiêu, nhưng theo khi người không liên quan này dần dần ít đi, Dương Gian nhất định sẽ xuất hiện.
Vì Dương Gian dù có làm như thế nào cũng không có biện pháp thoát khỏi ký ức của mình.
"Còn chưa xuất hiện sao? Thẩm Lâm giờ phút này kinh hồn bạt vía, hắn phảng phất đã có thể nhìn thấy kết quả thê thảm của Dương Gian khi bị một búa bổ chết.
Nhưng sau khi học sinh trên sân thể dục dần dần tản đi, Dương Gian vẫn chưa xuất hiện.
Đúng lúc này quỷ lại có động tĩnh
Nó mang theo rìu, cả người ướt sũng đi về phía trước, có vẻ như đã tìm được Dương Gian.
Không chỉ riêng quỷ, Thẩm Lâm cũng tìm được Dương Gian.
Dương Gian lúc này thế mà đang cùng mấy bạn học ngồi xổm dưới bóng cây, cầm điện thoại di động chơi game.
Quỷ đến gần, Dương Gian vẫn chưa phát hiện.
Nhưng Thẩm Lâm đã nghe được cuộc đối thoại của những người đó.
"Dương Gian, xin cậu đừng bắn nữa, A Vĩ tớ có chân tay linh hoạt, tớ có thể tự mình cùng mình song hàng, mang theo cậu tăng điểm khiến tớ sắp khóc rồi."
"Câm miệng, không mang được cậu là rác rưởi, đừng có nói quen biết tôi."
"Thực xin lỗi, tớ là một phế vật."
"......"
"Dương Gian, chạy mau."
Nhìn cảnh này, Thẩm Lâm cố gắng hô to.
Nhưng dù thanh âm của hắn rất lớn, Dương Gian đang chơi điện thoại di động vẫn nghe thấy.
"Chết tiệt, quỷ quấy nhiễu chung quanh, Dương Gian không nghe thấy, cũng không nhìn thấy."
Thẩm Lâm hiểu được, hiện tại Dương Gian là một người bình thường, bất kỳ đối nghị linh dị nào cũng sẽ ảnh hưởng tới hắn.
Con quỷ vẫn đang đến gần, từng bước từng bước đi về phía Dương Gian, búa màu đỏ trong tay không ngừng nhỏ nước.
Giờ phút này, Thẩm Lâm bị xâm lấn triệt để, hắn biết mình chết chắc, trừ phi kỳ tích phát sinh, Dương Gian ở chỗ này giết ngược con quỷ này, nếu không kết cục của hắn đã định.
"Xéo! Xéo đi! "
Quỷ dừng bước, đứng trước người Dương Gian.
Giờ phút này Dương Gian như phát hiện chút gì đó, có chút mờ mịt nâng khuôn mặt non nớt kia lên. Hắn cảm giác cả người nổi da gà, chung quanh lạnh lẽo, một cỗ âm lãnh nói không nên lời, thân thể không tự chủ được dịch sang bên cạnh.
"Đã quá muộn, dù hắn nhạy cảm nhận ra chung quanh không thích hợp, nhưng hiện tại Dương Gian chỉ là một học sinh, chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì như thế nên không có cách nào nhìn thấu nguy hiểm."
Thẩm Lâm trong lòng đã không còn hy vọng nữa.
Hắn có chút hối hận, hối hận tự mình một thân một mình lỗ mãng xâm lấn ký ức của quỷ, kết quả bị quỷ khống chế tự thân.
Vậy thì cũng thôi đi, hắn còn lôi Dương Gian xuống nước.
Dựa theo kế hoạch của hắn thì hắn sẽ để Dương Gian có thể giết chết chính mình rồi kết thúc hết thảy, nhưng Thẩm Lâm không ngờ rằng tốc độ khống chế của quỷ sẽ nhanh như vậy, ngay trước lúc giết được nó, nó lại động thủ, lựa chọn xâm lấn sâu hơn vào ký ức của Dương Gian.
Lệ quỷ toàn thân ướt nhẹp lúc này mang theo búa bước về trước một bước, ngay tại lúc búa vừa giơ lên.
Một chuyện khó mà tin nổi xảy ra.
Quỷ dừng động tác lại.
Vì sao lại dừng tập kích?
Thẩm Lâm nghi hoặc không hiểu.
Mà chuyện xảy ra ngay sau đó khiến cho Thẩm Lâm cực kì chấn động, hắn nhìn thấy gốc cây sau lưng Dương Gian có một bóng ma, nó mang một hình thể to lớn lớn, chó sói đen nhe răng, đôi mắt đỏ rực hung ác và tàn nhẫn, tựa như lúc nào cũng có thể nhào lên cắn nát kẻ trước mắt.
"Vì sao trong ký ức của Dương gian lại có một lang khuyển? Hơn nữa lang khuyển này tựa hồ có thể…Nhìn thấy quỷ."
Thẩm Lâm ngây ngẩn cả người.
Đây là một loại hiện tượng không thể nào hiểu được.
Dựa theo tình huống thông thường, thời điểm này Dương Gian đáng lẽ không có khả năng tiếp xúc được bất cứ chuyện linh dị gì mới đúng…..
Lang khuyển màu đen từ phía sau Dương Gian đi ra, thân hình nó cũng không rõ ràng, như sương mù dày đặc màu đen ngưng tụ, nhưng thân thể cũng không hẳn là không có máu thịt.
Dương Gian còn ngồi xổm trên mặt đất với Trương Vĩ cùng mấy bạn học khác chơi trò chơi căn bản cũng không để ý mấy thứ này.
"Chờ đã, đây không phải là chó... Đây cũng là quỷ.”
Thẩm Lâm kinh hãi lên.