Tiếng gầm nhẹ như dã thú vang lên chung quanh, không chỉ có một, trong bóng tối khác xung quanh, cũng có lang khuyển màu đen đi ra, mỗi một con lang khuyển đều giống nhau như đúc, hung ác mà lại quỷ dị.
Chỉ trong chốc lát, trên sân thể dục đã tụ tập hơn mười con lang khuyển hình thể cực lớn.
Hơn nữa lục tục, số lượng lang khuyển còn đang gia tăng.
Đùa à, không phải chứ, bọn quỷ này thế mà dọc theo ký ức đuổi theo họ. Trong lòng Thẩm Lâm nổi lên sóng to gió lớn ngập trời.
Hắn hiểu được, trong trí nhớ của Dương Gian lưu giữ một, không, là một con lệ quỷ đáng sợ giống như chó.
Lệ quỷ thông qua trí nhớ xâm nhập tới nơi này, như vậy thì quỷ lang khuyển lưu trữ trong trí nhớ kia sẽ phát hiện, cũng đuổi giết theo.
Nhưng đáng sợ nhất chính là, quỷ khống chế Thẩm Lâm chỉ có một con.
Nhưng lang khuyển của Dương Gian lại có thể truy tìm từ các điểm ký ức, bởi vậy lệ quỷ ở lại nơi này càng lâu, lang khuyển đuổi theo càng nhiều.
Lệ quỷ cả người ướt sũng dù mang theo rìu màu đỏ, nhưng không có tập kích Dương Gian, mà là lui về phía sau, dường như sợ sệt.
Nhưng Thẩm Lâm hiểu, không phải con quỷ đó sợ, mà là đoạn ký ức này của Dương Gian đã được lang khuyển bảo hộ, nếu không giết chết tất cả những con lang khuyển này thì không thể giết Dương Gian.
Đây là linh dị bảo hộ.
Dương Gian ngồi xổm trước chơi điện thoại di động, gần như cách con quỷ trong gang tấc, chỉ cần đi về phía trước hai bước là có thể bị một búa bổ chết, nhưng trên thực tế hai bước này lại xa đến không thể tiếp cận.
Quỷ đang lui về phía sau, nhưng những con lang khuyển to lớn lại như đang cảnh cáo mà đến gần.
"Nếu quỷ bị bắt được, nó sẽ không còn cách nào tiếp tục xâm lấn, lực lượng linh dị đã bị những lang khuyển này ngăn trở."
Thẩm Lâm vừa sợ vừa mừng.
Hắn không nghĩ rằng một phép màu đã thực sự xảy ra.
Không, nó không thể được coi là một phép màu.
Đây là một chuyện nhất định phải xảy ra, vì trong trí nhớ của Dương Gian đã lưu trữ những lang khuyển này, chỉ cần thời điểm quỷ xâm lấn vào cùng lý ức có lang khuyển hiện hữu, nó sẽ bị phát giác.
Những con lang khuyển đó chẳng khác nào bức tường lửa trong ký ức.
Bất kỳ ý đồ nào muốn lật xem quá khứ của Dương Gian thì đều sẽ bị linh dị ngăn cản.
…
Trong hiện thực.
Thành phố Đại Xương, tại tầng cao nhất của tòa nhà Thương Thông.
Hôm nay Lý Dương và Vương Dũng phụ trách trực ban.
Tuy nói đang trong giờ làm, nhưng thực tế người nào người nấy cũng rảnh rỗi thảnh thơi ngồi chơi trong văn phòng. Dù sao thành phố Đại Xương không có sự kiện linh dị nào xảy ra, thành phố chỉ bị ảnh hưởng bởi sự kiện quỷ hồ, chuyện này đã có Dương Gian đi giải quyết. Còn về sự kiện chiếc ô mưa màu đen và sự kiện quỷ hút máu lại là vấn đề chưa có biện pháp giải quyết.
Cả hai chuyện đều bị gác lại, hai khu vực xảy ra sự kiện linh dị đó đã bị phong tỏa để đảm bảo không xuất hiện thêm thương vong.
"Lý Dương, anh có nghe thấy hay không, có tiếng gì đó trong căn phòng bên kia.”
Vương Dũng đang uống trà đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm một cánh cửa lớn trong văn phòng.
Đó là phòng an toàn của văn phòng.
Bên trong có hai thứ, quỷ kính và một quan tài.
"Tôi có nghe thấy."
Lý Dương đảo mắt, hắn đứng lên nói: "Nếu tôi không nghe lầm, hình như đó là tiếng chó sủa."
"Tôi còn tưởng tôi bị ảo giác đó, trong văn phòng làm sao có chó được? Mà anh cũng nghe thấy thế, chắc không sai đâu, trong gian phòng kia thực sự có một con chó, muốn mở ra kiểm tra chút không?”
Vương Dũng nói.
Lý Dương suy tư một chút, ra hiệu: "Tôi đi xem, anh cảnh giác."
"Được.”
Vương Dũng gật đầu nói.
Lý Dương sải bước tới trước cửa, hắn không sử dụng lực lượng linh dị của quỷ mở cửa để mở chiếc cửa này, vì đây là phòng an toàn, bị hỏng là phải sửa.
Hắn chỉ dùng cách một người bình thường mở một chiếc cửa.
"Gâu!"
Bên trong tối om không có một tia sáng, hắn chưa kịp bước chân qua cửa đã nghe thấy một tiếng gầm lên của dã thú, thực sự trong đó có một con chó đang sủa.
Lý Dương làm xong công tác chuẩn bị, nhưng khi hắn bật đèn lên thì không thấy bên trong có cái gì cả.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng gầm nhẹ mơ hồ vọng lại.
"Quan tài được mở ra.”
Lý Dương nhìn sang một hướng.
Nơi đó đặt một chiếc quan tài, nắp quan tài không biết được mở ra từ bao giờ, thế nhưng bên trong đó lại không có thứ gì. Hắn nhớ từng có một cái xác được nhốt trong đây, nó là lệ quỷ, vì một nguyên nhân nào đó mà rơi vào giấc ngủ say không thể tỉnh lại, đồng thời trong quá trình ngủ đông đó nó cũng đang tiến hành lột xác.
Nhưng bây giờ.
Quỷ không thấy, quan tài lại được mở ra.
"Chuyện gì vậy trời.”
Vương Dũng đứng ngoài cửa hỏi:
"Tôi không cảm nhận được có quỷ đi ra ngoài."
"Bên trong cũng không có quỷ.”
Lý Dương cau mày không hiểu nổi.
Hắn và Vương Dũng kiểm tra nhiều lần, chỉ có một mặt quỷ kính, còn có một cái quan tài bị mở ra.
Quan tài được làm bằng chất liệu gỗ bình thường, không có gì đặc biệt.
Sau một hồi phát huy tinh thần thám tử, cái họ thu được chỉ là mấy cọng lông trong quan tài.