Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2491 - Chương 2491: Chuyện Xưa

Chương 2491: Chuyện Xưa

Phun một vòng khói, ông chủ Lưu mới thong thả ung dung nói nói:

"Chuyện này phải kể từ một chiếc quan tài, đó là một cái quan tài màu đen được đặt ở trong hậu đường của từ đường tại cổ trấn Thái Bình…. Cũng qua mấy chục năm rồi, khi đó tôi còn bé, chưa chắc đã nhớ nhiều thứ, nhưng cũng có vài chuyện ấn tượng nên tôi vẫn nhớ đến bây giờ.”

"Chiếc quan tài kia chính là một trong số đó."

Động tác đào hố của Phùng Toàn dừng lại một chút, hắn nhìn ông chủ Lưu: "Chiếc quan tài kia có cái gì đặc biệt? Bên trong giam giữ lệ quỷ sao?"

Ông chủ Lưu nói ra: "Chiếc quan tài được đặt ở hậu đường trong từ đường rất lâu về trước. Thậm chí từ lúc tôi ý thức được mọi chuyện nó đã ở đó, không biết chiếc quan tài kia đã nằm đó được bao lâu. Có lẽ nó là chiếc quan tài từ thời dân quốc để lại. Nhưng thời điểm đó tôi cũng không quan tâm lắm, vì ở cổ trấn người ta có cũng có thói quen để quan tài trong nhà.”

"Mãi đến một ngày, vào buổi tối hôm đó tôi ra ngoài đi tiểu, trong lúc vô tình đi tới gần từ đường kia, tôi mơ hồ nghe được tiếng khóc của một cô gái văng vẳng lại.”

“Ở cổ trấn Thái Bình có rất nhiều thứ cấm kỵ, một trong số đó chính là không được ra ngoài trời tối, điều cấm thứ hai chính là buổi tối không vào từ đường…Ngày đó tôi phạm vào cả hai cái điều cấm, tôi bị tiếng khóc hấp dẫn nên leo tường đi vào từ đường, mang theo lòng hiếu kỳ, tò mò chuyện cô bé nhà nào mà khóc trong đêm."

Ông chủ Lưu hút thuốc tiếp tục nói: "Tôi men theo tiếng khóc đi tới hậu đường của từ đường và thấy được một cái quan tài màu đen cũ kỹ."

"Không hề nghi ngờ, tiếng khóc vọng ra từ chiếc quan tài kia, xung quanh quan tài đọng lại một vũng nước, như nước mắt của người trong quan tài chảy ra."

"Có lẽ do còn trẻ con vô tri, cũng có thể là một phút tò mò, tôi nghĩ trong quan tài giam giữ một cô gái, cho nên tôi muốn mở chiếc quan tài rồi cứu người kia ra.”

"Anh mở ra?”

Phùng Toàn để cái xẻng xuống hỏi.

Ông chủ Lưu cười nói: "Không có, tôi đã cố gắng mở nắp quan tài, kết quả lại bị người ngăn cản, là một người tôi không quen biết, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ người kia, là một ông già mặc trường sam màu đen, mặt mũi nhăn nheo, âm u đầy tử khí, ông ta ngăn cản tôi, đồng thời mỉm cười khuyên tôi rời đi."

"Lúc đó đầu óc tôi không hiểu sao lại thấy mơ hồ, vô thức rời đi, về sau tôi mới biết, bên trong chiếc quan tài kia chẳng có cô gái nào cả. Tôi nghe người lớn nói, đó là một chiếc quan tài trống, đã để ở nơi đó rất lâu rồi. Hơn nữa trong từ đường cũng cũng không có ông già mặc trường sam nào cả."

"Đó là lần đầu tiên tôi biết được bí mật của thị trấn, cũng là lần đầu tiên giao thiệp với linh dị."

Nói đến đây, ông chủ Lưu hơi xúc động.

"Về sau thế nào?”

Phùng Toàn tiếp tục đào hố, nghe ông chủ Lưu kể lại trải qua quỷ dị trước kia của hắn.

Ông chủ Lưu nói: "Về sau cứ cách một khoảng thời gian, trong từ đường sẽ vọng ra tiếng khóc của cô gái kia. Đêm nào tôi cũng nghe rất rõ. Lúc đó tôi không biết điều này có ý nghĩa gì, tôi chỉ biết có một ngày, một số người lớn trong cổ trấn Thái Bình đã quyết định chuyển chiếc quan tài kia ra khỏi từ đường, cũng giống như việc làm hôm nay của chúng ta, tìm một chỗ chôn."

"Chôn? Chôn ở nơi nào.”

Phùng Toàn tinh ý nhận ra, nơi chôn cất chiếc quan tài kia có lẽ chính là nơi bắt đầu của quỷ vực.

Ông chủ Lưu phì phèo điếu thuốc, nheo mắt nói: “Chôn ở một nơi không liên quan đến hiện thực, là địa điểm linh dị người sống không thể đặt chân đến được, nó được một chiếc thuyền đen vận chuyển ra, cũng không ai biết đích đến của nó là ở đâu, chỉ biết sau một đêm đó cổ trấn Thái Bình không còn tiếng khóc vang lên, mọi thứ đã trở lại yên bình."

"Chiếc thuyền nhỏ màu đen? Đó là gì.”

Phùng Toàn đuổi theo hỏi.

"Thế hệ trước nói đó là chiếc thuyền chở người chết, người sống lên thuyền sẽ không thể trở về được, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là chuyện truyền miệng mà thôi, cũng chỉ lừa được trẻ con.”

Ông chủ Lưu nở một nụ cười.

Nụ cười kì lạ, dường như hắn đang nghĩ chuyện gì đó.

"Người sống không thể trở về, không phải họ không muốn dùng con thuyền nhỏ đó quay lại, mà vì trên thuyền có quỷ, chỉ cần đi thuyền, sẽ bị lệ quỷ nguyền rủa, họ phải trả giá cho sự ngu dốt của mình. Hơn nữa không có bất kì người nào có thể tránh khỏi điều này, nên câu nói đi không có về cũng không sai."

Phùng Toàn thay đổi thái độ: "Nếu như trên thuyền có quỷ, thì giải quyết con quỷ đó là được còn gì?”

"Có lẽ chiếc thuyền kia chính là một phần của con quỷ."

Ông chủ Lưu liếc nhìn anh: "Người tuổi trẻ tuổi giờ sao có thể nhìn chuyện một cách phiến diện như thế. Anh nghĩ thuyền có thể đưa người chết đi là chuyện bình thường sao? Quên đi, chúng ta đừng bàn về chiếc thuyền này nữa, chuyển sang quỷ hồ mà anh hứng thú đi."

Bình Luận (0)
Comment