Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2490 - Chương 2490: Đáy Hồ

Chương 2490: Đáy Hồ

Là đồng phục của tổng bộ, từ đó có thể xác định chủ nhân bộ quần áo này từng là ngự quỷ nhân của tổng bộ.

Dương Gian tiếp tục chìm xuống, thị giác dần dần bị ảnh hưởng.

Hắn thấy rõ gương mặt của cái xác kia.

Đó là Tào Dương.

Cơ thể Tào Dương cứng đờ, không rõ sống chết như thế nào, thế nhưng trong bàn tay cứng ngắc của hắn vẫn đang cầm một chiếc kéo màu đen quỷ dị.

Đó là cây kéo của Phương Thế Minh trong giới linh dị.

Hiển nhiên, trước đó Tào Dương đối đầu với quỷ hồ đã sử dụng cây kéo nhưng vẫn không có tác dụng, kết quả đương nhiên hắn rơi vào trong quỷ hồ.

Nhưng ngay lúc Dương Gian nhìn chằm chằm vào Tào Dương, thì tròng mắt của Tào Dương chuyển động, cứ như đang nhìn về phía Dương Gian.

"Anh ta còn sống?"

Dương Gian đã ý thức được điều này trong nháy mắt.

Tào Dương chưa chết, đối phương vẫn còn sống, chỉ bị quỷ hồ giam giữ ở nơi này như hắn, vẫn có ý thức của bản thân mình nhưng cơ thể không thể cử động.

Nhưng Dương Gian vẫn tiếp tục chìm xuống.

Điều này có nghĩa tầng thứ ba của quỷ hồ không thể giam giữ được hắn, yêu cầu tầng sâu hơn.

Thế nhưng qua tầng tiếp theo, Dương Gian vẫn tiếp tục chìm xuống, cảm giác lạnh lẽo cứng ngắc dần dần rút đi.

Cái này không phải là ảo giác, mà là thật.

Ngón tay của Dương Gian hơi cử động.

Quỷ nhãn đỏ thắm của Dương Gian cũng mở ra được một ít.

Dần dần, hắn chìm vào tầng thứ tư.

Nơi này là đáy hồ.

Dương Gian đã đụng đáy.

Xung quanh tối như mực, không thể nhận biết được sự vật xung quanh.

Mắt quỷ mở ra được một chút nên hắn có thể nhìn được vật xung quanh.

Một ít đất đá, một ít nước bùn, không có gì kỳ lạ.

Thế nhưng Dương Gian đã để ý đến một thứ.

Đó là chiếc quan tài màu đen.

Quan tài rất lớn, nằm yên tĩnh dưới đáy hồ, hơn nữa nắp quan tài được mở ra một chút, vài lọn tóc đen nhanh từ kẽ hở chui ra, chợp chờn trôi trong nước.

Trừ cái đó ra, xung quanh không có cái gì.

"Vậy đây chính là đầu nguồn của quan tài sao, giống hệt chiếc quan tài đen mà quỷ sai giam giữ."

Quỷ nhãn của Dương Gian đã định vị được chiếc quan tài nằm ở đâu.

Cảm giác cứng đờ lạnh buốt đã rút đi được một ít.

Hắn mơ hồ cảm nhận được mối liên kết giữa mình và thứ gì đó trong quan tài kia.

Đêm khuya.

Bên ngoài cổ trấn Thái Bình.

Phùng Toàn khiêng hai cái xác bọc bằng ga giường theo chân ông chủ Lưu của nhà nghỉ đi tới một khu đất hoang bên cạnh bờ sông nằm bên ngoài cổ trấn Thái Bình.

Vùng đất hoang này mọc đầy cỏ dại, cỏ dại mọc um tùm, cao hơn đầu người, tươi tốt vô cùng. Trái ngược với nơi này, đám cỏ mọc dại ở nơi khác lại thưa thớt, khô héo, không đầy sức sống như thế. Không biết có phải vì khu đất hoang này màu mỡ hay là vì gần sông có nguồn nước dồi dào.

"Đến rồi, chính là nơi này.”

Ông chủ Lưu ngừng lại.

Trong đêm tối, dưới ngọn đèn dầu lập lòe, cái bóng ông chủ Lưu kéo dài dưới mặt đất, cuối cùng dừng lại ở một địa điểm với Phong Quân.

Đây là một khu chôn cất.

Trước kia người ta thường gọi nơi này là mồ chôn tập thể.

"Anh đào hố rồi chôn hai cái xác này ở đây."

Ông chủ Lưu chỉ vào một khu đất trống ít cỏ dại phía trước.

Ánh mắt chết lặng của Phùng Toàn hơi hơi chuyển động: "Người chết trong trấn đều được chôn ở chỗ này sao? Thảo nào cỏ dại mọc trên mảnh đất hoang này lại tươi tốt như vậy, thế nhưng có người chết liên tục, có người mất tích, sao lại không ai để ý đến nơi này nhỉ?"

"Cổ trấn Thái Bình là nơi nào, không phải anh biết rồi sao. Anh nghĩ người thường đi tới nơi này có thể điều tra ra được thứ gì à?”

Ông chủ Lưu cười:

"Không phải anh muốn biết bí mật của nơi này sao, anh giúp tôi làm mấy việc, tôi có thể nói một ít cho anh nghe."

"Tôi muốn nghe tin tức có liên quan đến quỷ hồ, anh biết được bao nhiêu?”

Phùng Toàn không có ngờ ông chủ này trực tiếp như vậy, không cần hắn hỏi vòng vo đã đi thẳng vào chủ đề.

Như vậy cũng tốt.

Tiết kiệm thời gian tốt hơn là lãng phí thời gian vào mấy chuyện bôi trơn vào chủ đề này.

Lập tức, Phùng Toàn ném hai cái xác chết xuống đất, hắn cầm lấy cái xẻng cũ kỹ dính đầy bùn đất trong tay để chuẩn bị đào hố, mai táng hai cái xác của đôi tình lữ trên mảnh đất hoang này.

Mặc dù hai người kia rất vô tội.

Nhưng những chuyện liên quan đến linh dị chính là như vậy, sẽ có người vô duyên vô cớ chết đi.

Phùng Toàn sống giữa sinh tử, nên hai cái xác chết đối với cũng là chuyện bình thường. Thậm chí đây là thương vong cực nhỏ so với một sự kiện linh dị chân chính, chỉ có hai người chết mà thôi.

Mỗi một sự kiện linh dị bùng phát bên ngoài, không chỉ hàng chục mà lên tới mấy trăm thậm chí là mấy ngàn người.

Cái xẻng quỷ dị dính bùn đất này mặc dù là một vật phẩm linh dị, nhưng cũng có thể dùng để đào đất, đương nhiên nó sẽ không sinh ra hiện tượng linh dị đặc biệt.

"Quỷ hồ à."

Ông chủ Lưu cầm theo ngọn đèn, tìm một vị trí ít cỏ ngồi xổm xuống, không biết từ đâu móc ra một gói thuốc lá, thuần thục châm thuốc rồi rít một ngụm thật sâu.

Bình Luận (0)
Comment