Trong đáy hồ, thứ gây phiền toái cho Dương Gian nhất không phải chiếc tủ quỷ luôn kè kè bên cạnh hắn.
Mà là quan tài đen, nó mới là thứ nguy hiểm nhất.
Thậm chí Dương Gian còn cảm nhận được ánh mắt đang nhìn trộm hắn từ kẽ hở được tạo ra nhờ phần nắp không được đóng kín.
Hắn không nghĩ hắn bị ảo giác, đây là sự thật, thực sự vừa nãy có ánh mắt theo dõi hắn, thực sự có một thứ gì đó bên trong quan tài đang nhìn chằm chằm hắn.
"Có lẽ chiếc quan tài này chính là nguồn gốc tạo ra sự kiện quỷ hồ.”
Dương Gian cảm thấy tình trạng cơ thể lạnh cứng đã giảm đi không ít.
Hiện tại hắn có thể hành động gần như bình thường.
Thế nhưng hắn đây chính là giới hạn của hắn, hắn không thể sử dụng lực lượng linh dị, không rõ nguyên do từ phía hồ nước hay là do bản thân hắn xảy ra vấn đề. Tóm lại, hắn hiện giờ đang bị hạn chế.
Cũng chính vì thế, Dương Gian mới lợi dụng giấy nguyện vọng cùng quỷ tủ để cứu A Hồng chứ không tới gần quan tài.
"Tình hình hiện tại của mình có thể đối phó với trước quan tài màu đen kia sao?”
Hắn do dự.
Vì hắn thấy bản thân mình không nắm chắc phần thắng.
Nhưng tình hình cũng không đến mức tồi tệ lắm, hiện tại Dương Gian đang có đinh quan tài, còn có rìu bổ củi, dù linh dị bị hạn chế nhưng hắn vẫn có vốn liếng để đối kháng với linh dị,
“Nhưng mình thấy mình đang dần dần khôi phục lại được như ban đầu, mình nên chờ một chút hay là cố đấm ăn xôi?”
Dương Gian nắm chặt cây trường thương trong tay.
Hắn cảm nhận rõ ràng lực lượng của hắn đang dần hồi phục.
Ảnh hưởng của quỷ hồ đối với hắn càng ngày càng yếu.
Cứ như Dương Gian đang thích ứng với hoàn cảnh nơi này.
Chuyện này hoàn toàn trái với lẽ thường, vì hắn không phải là ngự quỷ nhân đầu tiên bị giam hẵm ở nơi này, Lý Quân va Tào Dương cũng chịu cùng chung số phận với hắn, nhưng hai người đó lại không thể hoạt động, theo lý thuyết hắn sẽ gặp phải kết cục giống họ, nhưng hết lần này đến lần khác không biết vì lý do gì lại trở thành trường hợp đặc biệt.
Nhưng đây không phải ngẫu nhiên.
Chắc chắn nó có liên quan tới chuyện đã xảy ra trên chiếc thuyền nhỏ.
"Giục tốc bất đạt, tình trạng của mình đang chuyển biến tốt đẹp, nên chờ một chút. Hiện tại quỷ không tấn công mình có nghĩa mình vẫn an toàn. Hơn nữa chiếc quan tài này đã ở trong hồ nước lâu như vậy, đợi thêm một lát cũng không phải là vấn đề lớn.”
Dương Gian cân nhắc thiệt hơn, quyết định để cơ thể mình thích ứng với tình hình hiện tại rồi mới ra tay.
Nhưng quỷ nhãn của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào góc quan tài được dịch ra.
Thông qua quá trình quan sát, Dương Gian dần phát hiện hắn có mối liên hệ gì đó với vật trong quan tài, vì hắn có một cảm giác rất quen, như một sự dây liên kết không rõ ràng.
Cảm giác này rất kỳ quái.
Thậm chí, theo thời gian trôi qua, hắn càng cảm thấy cảm giác này mãnh liệt hơn.
Mắt quỷ của hắn đang theo dõi đối phương, mà lệ quỷ trong quan tài dường như cũng đang nhìn chằm chằm hắn.
Đương nhiên Dương Gian không thể nhìn thấy tình hình bên trong thông qua kẽ hở nhỏ nhoi từ góc quan tài, thế nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng có một ánh mắt quỷ dị nhìn về phía hắn.
Nhưng Dương Gian không biết một điều.
Ngay lúc hắn chờ cơ thể mình hồi phục lại cũng như tập trung tinh thần nâng cao cảnh giác với chiếc quan tài đen, cả khu vực quỷ hồ có những thay đổi kỳ lạ.
Xung quanh Dương Gian, hồ nước xuất hiện những dòng xoáy vô hình, những dòng xoáy này khuấy động hồ nước tĩnh mịch, khiến thi thể thể xung quanh dòng xoáy đó bắt đầu rục rịch, chúng nương theo dòng xoáy di chuyển, mà kỳ lạ ở chỗ, tất cả những cái xác đó đều cùng hướng về một chỗ.
Toàn bộ lấy địa điểm Dương Gian đang đứng làm mục tiêu.
Nhưng không phải tất cả xác chết trong hồ xuất hiện hiện tượng đó, phần lớn chúng vẫn đang trôi nổi trong dòng nước, không nhúc nhích.
Chứng tỏ Dương Gian đang vô tình ảnh hưởng đến khả năng vận hành của toàn bộ quỷ hồ, khiến một sự cân bằng từ xa xưa nào đó bị phá vỡ.
Cùng lúc đó.
"Rào!"
Một âm thanh như có thứ gì từ nước ngoi lên với tốc độ cao, khiến mặt hồ yên ắng lại nổi lên gợn sóng. Một cánh tay trắng bệch do ngâm dưới nước một thời gian dài trồi lên từ bóng tối sâu thẳm của quỷ hồ.
Mặt hồ lênh đênh khiến chiếc thuyền giấy đang lững lờ trôi trên mặt nước cũng bấp bênh theo.
Bàn tay trắng bệch kia chuẩn xác nắm chặt lấy thuyền giấy, như một người sắp chết đuối tóm được phao cứu sinh cứu sống mạng của mình.
Dù chiếc thuyền giấy bấp bênh theo từng sóng nước trên mặt hồ, nhưng thật kỳ lạ khi bị bàn tay đó bắt lấy, nó lại không chìm xuống.
Tiếp đó, Liễu Tam từ dưới nước chui lên, hắn ướt như chuột lột vì ngâm dưới nước cả một quãng thời gian dài. Thế nhưng ngay khoảnh khắc lên được mặt nước, hắn cũng không đói khát hít thở không khí như người bình thường, thậm chí ngay cả thở cũng không thở một hơi, mặt mày vẫn lạnh băng như cũ. Chẳng qua thông qua ánh mắt có thể đọc được suy nghĩ thở phào vì may mắn của hắn.