Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2497 - Chương 2497: Nó Trở Về

Chương 2497: Nó Trở Về

"Đúng như suy nghĩ của mình, chiếc thuyền giấy này có thể từ nổi lên mặt nước chứng tỏ quỷ hồ không thể cắn nuốt nó, nó lên tới mặt hồ không phải nhờ lực nổi, mà là nhờ một lực lượng linh dị bí ẩn nào đó.”

“Bề ngoài là thuyền giấy nhưng trên thực tế lại có khả năng chịu tải linh dị. Nói không chừng nó còn có tác dụng hơn cả chiếc thuyền đen kia.”

Liễu Tam lấy tay ấn chiếc thuyền giấy kia xuống, nhưng dù hắn dùng sức như thế nào cũng không có cách ấn cho thuyền chìm xuống.

Vì thế chiếc thuyền giấy này có khả năng chịu tại được trọng lượng của hắn.

Hắn đã được cứu, tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm chìm xuống đáy hồ.

Đương nhiên tình hình bây giờ không lạc quan cho lắm, vì Liễu Tam phải suy nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, hắn không có ý định du đãng trên mặt hồ hoặc ở lại nơi quỷ dị này cả đời.

"Có thể tới bờ bên kia được không?"

Liễu Tam nhìn ra phía trước.

Quỷ hồ không phải vùng đất vô cùng vô tận, nó cũng có điểm cuối, hơn nữa từ chỗ hắn đến nơi đó cũng không xa lắm, hắn có thể dựa vào thuyền giấy bơi lên bờ rồi tìm cách rời khỏi nơi này.

Nói là làm.

Liễu Tam bắt đầu dựa vào con thuyền bơi để bơi.

Hắn cố gắng dùng phương pháp vụng về nhất.

Phương pháp này không chắc sẽ hữu dụng, nhưng đây là cách tốt nhất hắn có thể nghĩ ra bây giờ. Dù sao cơ thể hắn vẫn ở dưới nước, chuyện này khiến sức mạnh linh dị của hắn bị áp chế rất lớn, dù có nhiều thủ đoạn nhưng hắn cũng không có cách nào sử dụng linh dị.

Quỷ hồ đã thay đổi, nhưng đó chỉ là những thay đổi nhỏ, như phần nổi của tảng băng chìm, nên phần lớn quỷ hồ vẫn không có biến chuyển gì lạ, nhưng bên ngoài thì khác.

Bên ngoài cổ trấn Thái Bình.

Phùng Toàn đang dùng xẻng đắp đất lên, hắn theo thói quen xây một ngôi mộ cho hai người chết vô tội này, để lại dấu vết cho người đời sau này biết nơi đây có xác chết, dù sao hắn không phải hung thủ, không chôn xác người ta để che đậy dấu vết, đương nhiên cũng không thấy chột dạ.

"Hỏng rồi."

Ngay lúc này, ông chủ Lưu đang ngồi chổm hổm ở một ben phì phèo điếu thuốc lá thì đột ngột đứng dậy, nhìn ra xa, hai đầu lông mày díu chặt.

“Có chuyện gì?”

Phùng Toàn nheo mắt nhìn lại hướng hắn ta đang nhìn.

Dọc theo đôi mắt hắn điểm đến chính là con sông, con sông kéo dài về phía thành phố Trung Châu, mặc dù hiện tại là ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét của thành phố từ xa.

“Thứ kia trở về rồi.”

Ông chủ Lưu dùng thái độ nặng nề nói.

Phùng Toàn không có quỷ nhãn, không thể nhìn với khoảng cách xa, nên hắn hỏi lại:

"Ông nói cái gì?"

"Quỷ hồ, là quỷ hồ trong miệng mấy người, nó sắp thoát rồi."

Ông chủ Lưu ý thức được cái gì, lập tức chạy về phía cổ trấn Thái Bình: "Nếu quỷ hồ xuất hiện, cổ trấn Thái Bình chắc chắn không thoát khỏi chuyện bị ngập trong nước, không được, tôi phải đi chuẩn bị..."

Ông ta chạy với tốc độ rất nhanh.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng lại, chỉ một lúc sau, bóng dáng ông đã biến mất trong màn đêm.

"Quỷ hồ thoát? Sắp xuất hiện?”

Phùng Toàn không ngốc, hắn ý thức được điều gì đó nên ngẩng đầu nhìn về hướng lúc trước.

Tiếp theo, sương mù dần dần nổi lên xung quanh, Phùng Toàn nhanh chóng chạy tới hướng có quỷ hồ xuất hiện.

Không nghi ngờ gì nữa, hiện tượng đặc thù này diễn ra chắc chắn do nhóm Dương Gian, Lý Quân gây ra, hắn cần phải đi xem.

Ở một bên khác, ông chủ Lưu đi vào cổ trấn Thái Bình, chưa kịp đặt chân đến cánh cửa nhà đền thờ, mới bước chân đến cổ trấn Thái Bình đã bị ngăn lại.

Người ngăn cản ông chính là ông lão trông coi nhà thờ, ông cầm theo một ngọn đèn dầu lập lờ, một bên mắt trắng hếu chuyển động không kiểm soát. Ông đứng yên giữa con đường đá xưa cũ như đã ở đây chờ sẵn từ lâu.

"Xảy ra chuyện rồi."

Ông chủ Lưu cũng cầm theo ngọn đèn dầu tới gần, hắn nói thẳng vào vấn đề.

"Tôi biết, chờ mấy người nữa đến."

Ông lão một mắt chậm rãi nói, dường như đã biết chuyện này từ lâu.

Chẳng bao lâu.

Trong một hẻm nhỏ của cổ trấn có một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi đi ra, người phụ nữ này có dáng vẻ già trước tuổi, phong cách ăn mặc không phù hợp với xã hội hiện đại, trên tay bà ta là một ngọn đèn dầu.

"Để người bên ngoài dính vào chuyện này chắc chắn có vấn đề. Lúc trước dìm chết mấy người kia tuy sớm muộn cũng sẽ có vấn đề nhưng ít nhất cũng kéo dài một thời gian. Giờ thì sao, mấy đống quần áo của tôi thì để ai giặt đây?"

Người phụ nữ mở miệng, giọng nói khẳn đặc, lời nói ra độc ác đến cùng.

Người đàn ông một mắt hừ một tiếng, bất mãn nói: "Không thể động đến ngự quỷ nhân bên ngoài, đây là quy định."

"Thế hệ trước chết sạch rồi, còn tuân theo mấy cái quy định chết bầm kia làm gì nữa."

Người phụ nữ cười nhạo đay nghiến.

"Quy định chính là quy định, cổ trấn Thái Bình tồn tại theo quy củ, không có quy củ không còn là cổ trấn Thái Bình nữa."

Người đàn ông một mắt không nói thêm lời nào, mặt mày nghiêm trọng.

Bình Luận (0)
Comment