Quỷ vẫn chưa xuất hiện, chỉ có điều có một vài sợi tóc dài đen bay ra từ một góc bị mở của quan tài.
Chiếc quan tài màu đen này rất không bình thường, không thể thấy cảnh tượng bên trong.
Gan của Dương Gian lúc này đã lớn hơn, hiện tại hắn có thể tự do di chuyển, còn có thể sử dụng được sức mạnh linh dị, căn bản không sợ nữa, hắn lập tức duỗi chân đạp mạnh một cái, trực tiếp đá chiếc nắp quan tài sang một bên.
Nếu bên trong chiếc quan tài có quỷ, vậy lúc này Dương Gian đang chuẩn bị đối đầu trực tiếp với lệ quỷ.
“Nếu quỷ tấn công mình, mình chỉ cần kháng cự lại rồi giữ chặt con quỷ lại, vậy có lẽ sự việc quỷ hồ sẽ kết thúc.”
Dương Gian nghĩ.
Mặc dù cách nghĩ này có chút ngây thơ nhưng hắn vẫn phải làm.
Nắp quan tài rơi xuống.
Dương Gian lơ lửng phía trên, dùng mắt quỷ nhìn chằm chằm vào trong quan tài.
Lúc này hắn đã thấy được cảnh tượng bên trong đó.
Hoàn toàn không có chuyện khủng bố đáng sợ nào phát sinh, cũng không có cảnh tượng đẫm máu nào.
Trong chiếc quan tài này chỉ có một người đang yên tĩnh nằm, nói một cách chính xác thì là một cô gái, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái đó, Dương Gian đột nhiên lại mở to mắt, rõ ràng hắn cảm thấy cực kì kinh ngạc.
“Sao lại thế này?”
Hắn nhìn chằm chằm vào thi thể bên trong quan tài, không thể tin được cảnh tượng ở trước mắt mình.
Cô gái bên trong quan tài dường như mới chết cách đây không lâu, làn da vẫn còn có vài phần hồng hào, quan trọng nhất là quần áo mà cô gái này mặc trên người quả thực quá quen thuộc.
Đó là đồng phục của người phụ trách tổng bộ.
Nó giống với bộ đồng phục mà trước đó Tào Dương từng mặc trên người.
Điều này có nghĩa là người đang nằm trong quan tài cũng là người phụ trách.
Mà có tổng cộng ba người phụ trách phân biệt có liên quan đến quỷ hồ đó là, đội trưởng Tào Dương, người phụ trách thành phố Trung Châu Thành Hạo, cùng với nữ đội trưởng có mật danh Ngân Tử đã mất tích từ lâu.
Nhưng hiện tại, cách ăn mặc và tướng mạo của cô gái trong quan tài đã đủ để nói lên tất cả.
Cô gái này là người mất tích đã lâu, bị nghi ngờ là người đưa tin trong lầu năm của bưu cục quỷ, một trong những đội trưởng của tổng bộ, đội trưởng Ngân Tử.
Lúc này sắc mặt Dương Gian thay đổi bất định, hắn không biết tại sao Ngân Tử lại ở đây. Đổi cách nói khác, nếu người nằm trong quan tài là đội trưởng Ngân Tử, vậy quỷ của quỷ hồ đâu rồi?
“Trước khi chìm xuống đáy hồ, một góc quan tài đã bị mở ra. Có lẽ lúc đó đám quỷ trong quỷ hồ đã thoát ra ngoài, không còn ở trong quan tài nữa. Mà mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài này, cho rằng quỷ đang ở trong đó, kết quả là tự đánh lừa bản thân.”
Hắn vội suy nghĩ, cây giáo dài đã bị xé toạc trong tay cũng không có cách nào dâm xuống.
Thi thể của cô gái đang nằm trước mắt này không phải là lệ quỷ trong quỷ hồ, Dương Gian không cần ra tay.
Tuy nhiên, khi Dương Gian đang suy nghĩ thì đột nhiên, Ngân Tử bỗng trừng to hai mắt.
Đôi mắt đó trống rỗng và nhợt nhạt, không hề có ánh nhìn của một người còn sống.
Tuy nhiên trên khuôn mặt cứng nhắc đó lại dần nở một nụ cười quỷ dị.
Chỉ mới nhìn thoáng qua đã khiến Dương Gian giật mình.
Hắn lập tức nghĩ: Đây chắc chắn không phải người sống.
Sau khi ý thức được điều này, Dương Gian không hề quan tâm thi thể này rốt cuộc là ai, hắn không hề do dự mà ra tay.
Cây giáo dài đã bị xé toạc trong tay đâm xuống, đâm đinh quan tài đủ sức giết chết bất kỳ lệ quỷ nào vào người của nữ sĩ.
Cây giáo xuyên qua Ngân Tử, thậm chí còn xuyên thủng đáy quan tài.
Không thể tin được hắn thành công rồi.
Tuy nhiên, hiện thực không hề tốt đẹp như Dương Gian đã tưởng, dưới tình hình mà mắt thường có thể thấy được, cô gái trong quan tài này đang tan chảy với tốc độ cực nhanh.
Đúng vậy.
Dương Gian không hề nhìn nhầm, thi thể đang tan chảy nước.
Trong chớp mắt đã không còn thấy thi thể đó đâu nữa, chỉ còn lại một bộ quần áo bị ghim trong quan tài.
“Biến mất rồi…”
Dương Gian trầm mặc.
Đây lại là một sự thay đổi mà hắn không thể giải thích.
Dương Gian cầm lấy bộ quần áo trong quan tài, hắn kiểm tra một chút, thậm chí còn tìm được một chiếc điện thoại đã ngừng sử dụng từ lâu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là quần áo của đội trưởng Ngân Tử, người nằm trong quan tài trước kia cũng đích thực là cô ấy.
Tuy nhiên ngay khi hắn đang tính toán tìm kiếm và suy ngẫm.
Đột nhiên, ở phía sau, một bàn tay trắng bệch của nữ tử đặt lên trên vai hắn.
Cảm giác lạnh lẽo, tê dại lại một lần nữa tràn ngập toàn thân.
Ngay sau đó, bên tai có một vài sợi tóc đen dài tung bay. Những cọng tóc dài đó càng ngày càng nhiều, bao trùm ra xung quanh. Thi thể của nữ sĩ lộ ra bên ngoài, chậm rãi hạ xuống, cuối cùng bò lên trên người hắn một cách quỷ dị.
Sắc mặt của Dương Gian âm trầm, quay đầu lại nhìn với vẻ cứng nhắc.
Hắn nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính là khuôn mặt của đội trưởng Ngân Tử.
Tuy nhiên khuôn mặt này lại lộ ra một nụ cười khẽ quỷ dị, trong đôi mắt trống rỗng và chết chóc đó không hề có một chút tình cảm của người sống nào.
“Cô ấy là quỷ…”
Dương Gian đã hiểu ra.
Đội trưởng Ngân Tử trong quan tài chính là lệ quỷ trong quỷ hồ.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo.
Cơ thể của Dương Gian đang tan biến với tốc độ rất nhanh…trong chớp mắt đã hoá thành một vũng nước biến mất, nơi đứng ban đầu chỉ còn lại một cây giáo dài.