“Là người canh giữ nhà thờ của cổ trấn Thái Bình mà mình từng gặp vào ban ngày.”
Liễu Tam nhận ra người đứng đầu, hắn cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn.
Chiếc thuyền nhỏ bắt đầu lung lay, có nguy cơ chìm bất kì lúc nào.
Tình huống này chứng tỏ chiếc thuyền đã đến cực hạn, bốn người cùng nhau sắp chìm thuyền.
"Thuyền đang đi về phía mình.”
Sắc mặt Liễu Tam đột nhiên thay đổi.
Con thuyền nhỏ màu đen băng thẳng đến gần hắn.
Rất nhanh.
Thuyền nhỏ dừng ngay trước mặt Liễu Tam trước.
Bốn người này dường như có thể điều khiển con thuyền, ít nhất có thể thay đổi hướng của con thuyền.
"Lại là cậu."
Liễu Tam nghiêm mặt, dù đang ngâm mình trong làn nước hồ lạnh lẽo nhưng hắn vẫn ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm lão nhân một mắt trên thuyền…..
"Mấy đứa không biết trời cao đất rộng, gây ra đại họa này làm chúng tôi không thể không ra tay cứu giúp. Nếu chúng tôi bỏ mặc mấy người, nơi ở của chúng tôi sẽ bị bao trùm trong biển nước.”
Người phụ nữ nói với giọng khàn đặc, lộ rõ sự chán ghét.
"Đúng là mấy người mua thuyền giấy ở tiệm ghim giấy, thảo nào có thể di chuyển trên mặt nước, nhưng tiếc mấy người lại không biết cách dùng, nếu không cũng không đến mức bị chìm dưới nước như vậy.”
Ông chủ Lưu nhìn chiếc thuyền giấy rồi khẽ lắc đầu thở dài.
Rõ ràng Liễu Tam đã dùng sai cách.
Người đàn ông không mặt không thể nói, chỉ đứng yên không động đậy, dường như đang chờ đợi một chuyện gì đó.
“Vậy lấy cái thuyền giấy này là được, để thằng nhóc này chìm xuống đáy hồ. Sau đó mọi chuyện sẽ trở về như cũ, nếu mọi việc suôn sẻ tôi còn có thời gian về giặt thêm mấy bộ quần áo nữa.”
Người phụ nữ nói.
Chỉ một vài từ đã định sẵn án tử hình cho Liễu Tam.
Ông già một mắt đi đầu mang theo ngọn đèn dầu với ánh sáng mờ mịt, một bên mắt đang chăm chú nhìn Liễu Tam đang nổi trên mặt nước, như thể đang suy nghĩ gì đó.
"Thì ra là thế, mấy người chính là ngự quỷ nhân đời trước còn sống. Tôi cứ nghĩ ở đây chỉ có một người, không ngờ còn có bốn người ẩn thân nơi cổ trấn này."
Liễu Tam mặt lạnh nói: "Mấy người tốt nhất nên nghĩ kỹ trước khi làm. Mấy người giết tôi, bên tổng bộ sẽ không buông tha cho mấy người. Cho dù dùng một số biện pháp đặc biệt, mấy người cũng sẽ bị xử lý.”
Hắn là đội trưởng, khi bị ngoại nhân giết, chắc chắn bên tổng bộ sẽ dồn hết sức báo thù cho hắn.
Nhưng hiện tại thực lực hắn yếu, Liễu Tam không thể không dùng quan hệ để đe dọa mấy người này.
"Cậu chết ở đây, sẽ không ai biết cậu chết như thế nào, cậu còn dám uy hiếp chúng tôi. Vậy đừng trách chúng tôi không biết thương tiếc thế hệ trẻ."
Phụ nữ kia cười nhạt nói.
Ông chủ Lưu lại làm người hòa giải:
"Cổ trấn Thái Bình có quy định, chúng ta luôn tuân thủ các quy tắc của thế hệ trước. Quy tắc này có thể bị phá vỡ, nhưng nó không thể bị phá vỡ trong thế hệ của chúng ta. Chúng ta đã đưa ra lời hứa, hiện giờ không nên xử lý hậu bối của mình như thế, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì thành chuyện lớn đó.”
"Chúng ta sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này, đừng quan tâm đến cậu ta nữa, không nên hỏi han làm gì, ông nghĩ thế nào?”
Ông chủ Lưu nói xong rồi nhin sang ông lão một mắt.
Dù sao ông ta chính là người tuân thủ quy định nhất.
“Lấy thuyền giấy đi rồi kệ hắn.”
…
Dương Gian đứng yên trên trên mặt hồ, nước hồ lạnh lẽo không nhấn chìm hắn như ban đầu mà trở thành một mặt phẳng vững chắc như mặt đất giúp hắn di chuyển thoải mái.
Nhưng chỉ giới hạn một mình hắn mà thôi.
A Hồng và Tào Dương bị hắn kéo lên trên mặt hồ vẫn bị ảnh hưởng, một khi Dương Gian buông tay, cả hai không có chỗ đặt chân cũng như điểm tựa, thì vẫn chìm xuống dưới hồ như bình thường, tình hướng này là đặc tính của linh dị, dù hắn có thể khống chế cả khu vực quỷ hồ cũng không có cách nào thay đổi đặc tính này.
"Khụ khụ!"
A Hồng ho dữ dội, tạo ra kích thích khiến cơn nôn xuất hiện, nôn hết nước hồ lạnh lẽo của hồ quỷ ra ngoài.
"Tôi không ngờ người cứu tôi khỏi hồ nước này lại là cậu đó Dương Gian.”
Tào Dương đã thoát khỏi ảnh hưởng của hồ nước, hắn đã tỉnh táo lại và có thể cử động như bình thường.
Thật ra trong thời gian bị giam giữ dưới lòng quỷ hồ, hắn vẫn có ý thức, nhưng hắn không có năng lực để làm bất kì việc gì, chỉ có thể bất lực cảm nhận thời gian trôi qua.
Cũng may quãng thời gian này không dài lắm, nếu không Tào Dương cũng không chắc mình có thể sống mà nhìn thấy mặt trời như ngày hôm nay không nữa.
"Muốn cảm ơn như thế nào thì để sau rồi tính, có chuyện cần nói này. Tôi vừa nhìn thấy Liễu Tam chìm xuống hồ, có vẻ như anh ta bị người nào đó hại.”
Dương Gian vô cảm dùng con mắt quỷ của mình nhìn chằm vào chiếc thuyền nhỏ màu đen cách đó không.
Hắn đương nhiên có thể nhìn thấy cả bốn người đứng trên đó, biết hai trong số họ.
Người đứng đầu chính là ông già một mắt bí ẩn trông coi nhà thờ bí ẩn mà Liễu Tam đã từng nhắc đến. Lúc trước Liễu Tam đã từng miêu tả đặc điểm đặc thù của người này nên Dương Gian có thể nhận ra đối phương dễ dàng. Còn người bên cạnh chính là người đàn ông không mặt mà Dương Gian đã gặp trên con phố quỷ kia, cả hai người cũng có khoảnh khắc giao lưu ngắn ngủi. Còn người phụ nữ và người đàn ông còn lại hắn không biết, nhưng nếu hắn đoán không nhầm, thì hai người đó cũng là người cổ trấn kia.
Rõ ràng cổ trấn Thái Bình có không ít ngự quỷ nhân ẩn mình nơi này.