Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2504 - Chương 2504: Hai Thế Hệ

Chương 2504: Hai Thế Hệ

Trong lúc Dương Gian quan sát họ, bốn người trên thuyền nhỏ cũng nhìn hắn đánh giá.

"Người này cùng một phe với thằng nhóc vừa chìm xuống nước, là ngự quỷ nhân hôm qua đến cổ trấn Thái Bình để điều tra sự kiện quỷ hồ.”

Ông chủ Lưu tiếp tục bổ sung thông tin: “Cô gái bên cạnh cũng là đồng hành của anh ta, còn người đàn ông mặc đồng phục kia hình như là một người sống sót được vớt lên từ bên dưới.”

“Bị chìm dưới nước lâu như vậy mà chưa chết đuối, người này không đơn giản.”

Người phụ nữ nở nụ cười giễu cợt rồi nói:

"Ông có mắt mà như mù rồi, người đứng đầu kia mới là người nguy hiểm nhất. Đối phương có thể từ dưới hồ bơi lên trên, thậm chí không bị quỷ hổ ảnh hưởng đến. Chỉ có một câu trả lời để giải thích vấn đề này, đối phương đã dùng một phương pháp đặc biệt nào đó để cướp đoạt một phần lực lượng linh dị của quỷ hồ.”

“Đây có lẽ là nguyên do khiến mặt hồ bị chia cắt, nếu đúng là thế, hắn là người không tầm thường.”

“Càng như vậy, chúng ta càng cần giải quyết tên này, tên này không chết, rồi mang theo một phần lực lượng linh dị rời khỏi nơi này, thì chẳng phải quỷ hồ sẽ mất khống chế sao, nên chúng ta phải để người này ở đây mãi mãi.”

Ông chủ Lưu thay đổi sắc mặt: “Giết hậu bối là chuyện cực kì nghiêm trọng.”

“Không giết cũng phải giết, không giết cổ trấn Thái Bình sẽ bị ngập trong nước, mấy năm gần đây ngoài chuyện quỷ quái thì người chết còn ít sao, chết thêm mấy người nữa cũng không quan trọng. Hơn nữa tôi cũng đã nói rồi, chết ở đây sẽ không ai biết, giống như thằng nhóc vừa rồi bị chìm xuống dưới đáy hồ đó.”

Người phụ nữ lòng dạ độc ác, mở miệng là nói muốn giết người.

Người đàn ông một mắt vẫn không nói lời nào, hắn chỉ đứng đó cau mày, dường như đang suy nghĩ việc mình làm vừa rồi có sai không.

Liễu Tam vừa chìm xuống hồ, người này đã nổi lên.

Đó có thể là là một sự trùng hợp, cũng có lẽ giống như ông chủ Lưu đã nói, đây có thể là sự khởi đầu của vận rủi.

"Ở trước mặt tôi mà thảo luận có nên giết tôi hay không là hơi quá đáng đó.”

Dương Gian mặt mày lạnh như băng, hắn buông tay khỏi hai người Tào Dương cùng A Hồng, sau từng bước đi trên mặt hồ đến con thuyền bên kia.

Nhưng Tào Dương cùng A Hồng lại không chìm xuống nước một lần nữa.

Dưới chân họ là một tầng ánh sáng màu hồng, chêm lên trên mặt hồ, giúp họ không chạm được vào nước hồ, đương nhiên sẽ không bị chìm xuống dưới.

“Nếu anh muốn ra tay, tôi có thể giúp.”

Tào Dương nhấn mạnh nói.

A Hồng nói: "Tôi cũng có thể phối hợp với anh, những người này có khí thế rất mạnh, tôi cảm thấy họ không dễ đối phó lắm.”

“Hiện giờ không cần, tôi ra đó xem tình hình một chút.”

Dương Gian phất tay ra hiệu, ý bảo họ đừng xen vào.

Lúc này người phụ nữ kia lại tiếp tục nói: “Có gì mà phải dấu dấu diếm diếm, chỉ bàn luận giết người như thế nào thôi mà, cũng không phải chuyện không thể lộ ra ngoài.”

“Đúng vậy, chỉ là chọn giết người hay không thôi, không phải chuyện nghiêm trọng, mấy ngự quỷ nhân thế hệ trước mấy người vì muốn bảo vệ cổ trấn Thái Bình nên định để chúng tôi ở lại quỷ hồ này sao? Giống như Liễu Tam bị chìm xuống nước như vừa nãy?”

Dương Gian mặt không cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng và bình thản.

Ông chủ Lưu lại nói: "Chúng tôi cũng không muốn ra tay, chúng tôi tới đây lần này là để xem xét tình huống ở đây, nếu như có thể thì giúp quỷ hồ quay về tình trạng như ban đầu là tốt nhất.”

“Chỉ xem xét tình hình mà lại cướp con thuyền giấy của tôi, để Liễu Tam chìm xuống hồ? Mấy người thế hệ trước các người có tác phong điên khùng thật đó.”

Dương Gian nói:

“Chúng tôi tới đây để xử lý hiện tượng siêu nhiên, nhưng mấy người lại đến đây để xử lý chúng tôi, lập trường này của mấy người là tiền đề để giải thích mọi chuyện rồi.”

"Cũng được, thà giết lầm, còn hơn bỏ sót, tôi không biết mấy người thế hệ trước có phương pháp gì để làm quỷ hồ trở về trạng thái bình thường, nhưng tôi cũng không ngại để mấy người nằm lại nơi này với đám lệ quỷ kia đâu."

Người phụ nữ kia nghe thế thì cáu giận, giọng nói khàn khàn cũng trở nên bén nhọn: “Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa, chúng ta dành cả đời người canh giữ ở cổ trấn Thái Bình này để đối phó với những thứ bẩn thỉu kia. Hy vọng bên ngoài có thể bình an được một khoảng thời gian, giờ lại không tránh được việc bị người ta đến cửa đập phá. Tôi nghĩ mấy cái quy định ngày xưa cũng nên sửa đổi một chút.”

“Nếu không chúng ta lăn lộn ở chỗ này cả đời, lúc chết cũng không có nổi cái quan tài để ở, vậy đi, giết mấy người này xong rồi không làm nữa, rời khỏi cổ trấn, đi ra ngoài hưởng thụ mấy năm tháng cuối đời, coi như bao nhiêu năm tháng vất vả cũng không bị phí hoài.”

"Đủ rồi.”

Người đàn ông một mắt nói một tiếng.

Giọng nói không lớn, nhưng lại khiến người ta không kìm được sợ hãi, trái tim như ngừng đập trong giây lát.

Chiếc thuyền nhỏ màu đen cũng rung chuyển giữ dội, nước hồ suýt nữa tràn vào bên trong, mặt nước yên tĩnh cũng lập tức nổi lên từng gợn sóng.

Dương Gian không nói lời nào, thế nhưng vùng nước xung quanh hắn lại bắt đầu nổi lên từng bọt nước.

Mặt nước cuộn trào dữ dội, một trường thương kim sắc từ dưới nước lao lên, rồi từ từ nổi lên bên người hắn, cuối cùng lại bất động.

“Tôi sẽ cố gắng dùng hết sức để đối phó với mấy người.”

Hắn bình tĩnh nói nhưng tay hắn đã di chuyển sang cầm cây trường thương nứt nẻ kia.

Bình Luận (0)
Comment