Hắn biết những người này cũng không phải là ngự quỷ nhân thời kỳ dân quốc, họ có lẽ thuộc thế hệ thứ hai.
Cùng một thời kỳ với bố mẹ Trần Kiều Dương, Vương Sát Linh.
Chẳng qua họ ẩn cư ở cổ trấn Thái Bình, không đi ra ngoài, cho nên những người thuộc giới linh dị bên ngoài không biết đến sự tồn tại của mấy người họ, thế nhưng chắc chắn họ có quan hệ sâu sắc với ngự quỷ nhân ở thời kì Dân Quốc.
Giết một người, rồi lấy kí ức của người đó cũng đủ để Dương Gian hiểu rõ hơn về những chuyện trong quá khứ.
“Chàng trai, trước khi ra tay thì nên nghĩ kĩ rồi hẵng làm. Mấy người chúng tôi đã có tuổi, cơ bản ai lấy cũng trong tình trạng một chân bước vào quan tài, cậu nên biết ngự quỷ nhân trước khi chết muốn kéo thêm người chết cùng là chuyện rất dễ, cậu tuổi còn trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước. Không đáng phải cạnh tranh với mấy lão già như chúng tôi."
Lúc này, người đàn ông một mắt lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh, có ý tứ khuyên nhủ.
"Chuyện của cố trấn Thái Bình, sẽ do người cổ trấn Thái Bình xử lý, cậu cùng đội của cậu rời khỏi nơi này, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Mấy lão già chúng tôi đã quen ở đây cả đời, cũng không đi ra ngoài lung tung được, nên cậu cũng đừng lo lắng, bên ngoài cậu muốn làm gì thì làm.”
Người đàn ông một mắt đưa ra hứa hẹn.
“Chuyện này không phải không dừng lại đây được, ném cái bà già kia xuống thuyền thì coi như mọi chuyện kết thúc.”
Dương Gian chỉ tay, điểm danh người phụ nữ kia.
Sắc mặt người phụ nữ tối sầm, nhìn chằm chằm Dương Gian với ánh mắt kỳ quái và phẫn uất.
Ông già một mắt lại nói:
"Tôi lại sợ chân trước đá cô ta xuống dưới, chân sau cậu lại động thủ, cổ trấn chúng tôi không có nhiều người lắm, chết một người là thiếu một người, chúng tôi chỉ không muốn gây rắc rối mà thôi, chứ không phải sợ chuyện phiền phức.”
"Người của chúng tôi bị mấy người cướp thuyền rồi chìm xuống hồ, một đổi một là chuyện công bằng, mấy người không làm như thế có nghĩa là không có thành ý. Vậy thì thương lượng làm cái gì, ông cậy già lên mặt, gây chuyện rồi không muốn chịu trách nhiệm, trên đời này làm gì có chuyện như thế.”
Dương Gian không khách sáo mắng.
"Cũng tốt, ông vừa nói một chân đã bước vào quan tài, không sống được thêm mấy năm nữa. Vậy hôm nay tôi đành tiễn mấy người vào quan tài nằm trước."
Đàm phán thất bại, không thể giao lưu.
Một chút kiên nhẫn còn sót lại của Dương Gian đã mất sạch.
Trong nháy mắt, quỷ nhãn phát ra ánh sáng đỏ tươi.
Nó như ánh đèn sân khấu chiếu thẳng về phía chiếc thuyền, bao phủ cả con thuyền.
Cùng lúc đó, Dương Gian đã nâng cây trường thương lên.
Sáu tầng quỷ vực được mở ra.
Tầng quỷ vực này khiến mọi vật bên trong tạm dừng, kể cả lệ quỷ cũng không hoạt động được.
"Quỷ vực ảnh hưởng hiện thực sao? Đúng là tuổi trẻ lớp trước lại hơn lớp sau.”
Ông chủ Lưu có kinh nghiệm từng trải dày dặn, vừa nhìn đã nhận ra, hắn không hoang mang giơ cao ngọn đèn dầu.
Có bốn người bên trên chiếc thuyền thì cũng có bốn ngọn đèn dầu tương đương.
Lúc này ngọn đèn dầu trong tay người đàn ông một mắt đột nhiên nổ tung, rồi tắt ngúm.
Ngay sau đó, ngọn đèn trong tay ông chủ Lưu cũng rạn nứt, ngọn đèn đã tắt.
Đến người phụ nữ kia, ngọn đèn trong tay bà ta như bị gió bên trên ngọn đèn như là bị bị gió mạnh thổi qua, ngọn lửa chập chờn rồi vụt tắt.
Cuối cùng chỉ còn lại ngọn đèn trong tay người đàn ông không mặt vẫn còn cháy.
Và ngọn dầu trên thuyền nhỏ vẫn cháy.
Chiếu sáng một góc trời.
Dương Gian mở ra sáu tầng quỷ vực thất bại, không thể bao trùm những người này vào bên trong.
"Suýt chút nữa làm tắt ba ngọn đèn, thằng nhóc này ra tay mạnh thật.”
Người phụ nữ kia có chút hoảng hốt.
"Chiêu tiếp theo còn mạnh hơn.”
Giọng nói của Dương Gian vang lên, nhưng nó không xuất hiện ở phía trước, mà xuất hiện ở phía sau họ.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Chiếc rìu bổ xuống, hướng thẳng đến đầu người phụ nữ kia.
Lúc này, người đàn ông có một con mắt trắng dã quay lại nhìn chằm chằm vị trí đuôi thuyền.
Tiếng đồ vật chạm vào nhau vang lên.
Một chén trà bằng sứ được ném ra, chặn được một chiêu này của Dương Gian.
Chén trà bằng sứ không là một vật phẩm linh dị, chỉ là một vật phẩm thông thường.
Thế nhưng rìu bổ củi có thể cắt đứt linh dị cùng người sống, lại không thể phá nát đồ vật bình thường này.
"Quỷ vực không thể ảnh hưởng đến thuyền nhỏ, cho nên cậu đổi vị trí ra tay sao? Cách làm hay đó, chiếc rìu này rất lợi hại, nhưng lại có khuyết điểm nghiêm trọng.”
Người đàn ông có một con mắt lợi dụng cơ hội này, tóm lấy trường thương của Dương Gian.
Dường như hắn biết rõ nhược điểm của cây trường thương này.
"Đưa đây."
Người đàn ông có một con mắt cướp trường thương trong tay Dương Gian, thế nhưng vừa mới chạm vào hắn đã cảm nhận được điều gì đó, ném nó ra ngoài.
Cả một bên cánh tay của hắn trở lên lạnh cóng, sinh khí trên người cũng dần biến mất.
Dường như hắn chắc chắn phải chết…
"Nguyền rủa?”
Người phụ nữ vội vàng cởi áo khoác, khoác lên người đàn ông một mắt.
Quần áo của người phụ nữ nhanh chóng bạc màu, trở nên cũ kĩ và mục nát.
Nhưng lời nguyền trên người đàn ông một mắt đã biến mất.
Rõ ràng.
Lời nguyền đã được chuyển dời lên chiếc áo kia, để giúp ông ta thoát khỏi lời nguyền.