Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2506 - Chương 2506: Đổi Áo

Chương 2506: Đổi Áo

Mà sau khi người phụ nữ cởi áo khoác, thì bên dưới lại có một lớp áo khoác khác, kiểu dáng tương tự nhau, nhưng màu sắc không giống nhau lắm.

Không thể tưởng tượng người phụ nữ này mặc bao nhiêu chiếc áo khoác, hơn nữa cũng không bị sồ sề.

"Đồ của tôi không phải thứ dễ lấy.”

Dương Gian lùi lại, hắn cầm lấy cây trường thương bị ném xuống trên mặt nước cách đó không xa.

"Nếu cứ tiếp tục thì thật sự sẽ có người chết.”

Ông chủ Lưu nói ra: "Một mình cậu đối phó với bốn người chúng ta chắc chắn không có phần thắng. Nên dừng lại đi, xử lý chuyện quỷ hồ quan trong trọng hơn.”

Vừa rồi hắn không ra tay, bởi vì hắn cảm thấy mọi chuyện không nghiêm trọng đến nỗi không cứu vãn được.

Trong cuộc chiến ngắn ngủi giữa Dương Gian và đoàn người trên chiếc thuyền nhỏ màu đen, cả hai bên đều không làm gì được nhau.

Rõ ràng đối phương không phải dạng người dễ bị giết, những người này không dùng bất cứ biện pháp nào cũng có thể chặn đứng sáu tầng quỷ vực của hắn, đồng thời cũng có hiểu biết nhất định với rìu bổ củi và có thể khắc chế nó.

Hắn bắt đầu tự hỏi, có phải trong giới linh dị lúc trước, chiếc rìu bổ củi nằm trong tay cái xác đàn ông ở khách sạn Caesar cao có độ nổi tiếng cực kì cao hay không.

Bời vì những ngự quỷ nhân thời kì trước ai cũng có hiểu biết tương đối về nó.

"Nhóm người kia cũng không đồng lòng đến vậy, có người muốn giết đoàn đội bên mình, cũng có người không muốn dính líu đến chuyện này, bằng không vừa rồi cả bốn người họ đã cùng nhau ra tay."

Chỉ một lần ra tay Dương Gian đã nắm được rất nhiều thông tin.

Người đàn ông không mặt và người vừa nói kia không làm bất kì hành động gì, người người phụ nữ thì cực kì kiên quyết với vấn đề động thủ, còn người đàn ông một mắt lại đang do dự, nhưng vẫn có ý định ra tay.

"Mấy người ngự quỷ nhân thế hệ trước thức sự không đơn giản, tôi rất ít khi thấy Dương Gian ra tay mà không có tác dụng gì như vậy.”

Tào Dương đứng cách đo không xa nhìn thấy toàn cảnh thì trầm giọng nói.

Hắn và Dương Gian quen đã lâu.

Từ sự kiện quỷ chết đói ở thành phố Đại Xương, lúc đó Dương Gian vẫn là người mới, mới gia nhập tổng bộ không lâu.

Với sự hiểu biết đối với Dương Gian, Tào Dương biết Dương Gian không hề có ý định thử tấn công dò xét, đã ra tay là thực sự ra tay, nếu như không giết được đối phương, tuyệt đối không phải vì Dương Gian nương tay, mà đối phương có đủ thực lực để ngăn cản đòn đánh của hắn.

Cần biết một điều.

Người trong giới linh dị có thể đỡ được một chiêu của Dương Gian hiện giờ chắc có lẽ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả Tào Dương cũng không có tự tin mình có thể chống lại được Dương Gian.

"Lúc cần thiết chúng ta có thể phối hợp với Dương Gian, lần tới tôi không do dự nữa.”

A Hồng bình tĩnh quả quyết nói.

Tào Dương ra hiệu: "Không vội, chờ một chút, bên đối phương chưa có người ra tay, nếu chúng ta ra tay ngay bây giờ chỉ khiến Dương Gian thêm phiền phức. Đợi đến thời điểm thích hợp chúng ta cùng nhau ra tay mới tạo ra được tác động quyết định.”

Hắn không vội vàng.

Hiện giờ bọn họ không làm gì có tác dụng nhiều hơn, bởi vì đối phương nhất định sẽ cảnh giác với hắn và A Hồng.

"Cậu cũng độc đáo đó, kết hợp lời nguyền chắc chắn phải chết với vũ khí linh dị lại với nhau để tránh việc nó bị lấy đi dễ dàng sao? Đáng tiếc, cậu chỉ có một người, mà chúng tôi có bốn người."

Nguyền rủa trên người đàn ông một mắt đã biến mất, hắn chưa chết, thế nhưng từ đôi mắt của hắn có thể nhìn thấy sự nghiêm túc lạ thường.

Người này không cùng một đẳng cấp với người giấy ban ngày cái kia xông vào nhà thờ.

Thanh niên này đáng sợ hơn, nếu không cẩn thận sẽ bị đối phương giết chết, xem ra người này chính là người dẫn đầu đoàn đội này.

"Trong giới linh dị, nhân số không phải vấn đề then chốt để quyết định chiến thắng.”

Dương Gian cầm trong tay trường thương nứt nẻ, đứng trên mặt hồ, hắn nhìn vào nơi người đàn ông một mắt đã đụng vào.

Dấu tay lưu lại, môi giới đã được hình thành.

Nhưng ánh mắt thoáng qua lại đã bị người đàn ông một mắt để ý đến, hắn biến sắc, lập tức hét lên: "Ra tay..."

"Đã nhận ra rồi sao? Tiếc chậm rồi.”

Dương Gian di chuyển cây trường thương trong tay.

Quỷ ảnh bao trùm lấy cây trường thương nứt nẻ.

Môi giới kích hoạt.

Hình ảnh người đàn ông một mắt hiện lên, chỉ cần một chiêu này chém tới, người đàn ông sẽ bị lời nguyền của rìu bổ củi tách rời, hơn nữa công kích này không thể bị ngăn cản.

Tuy nhiên, ngay lúc Dương Gian chuẩn bị ra tay, thì cánh tay hắn dừng lại, cứng đờ giữa không trung.

Chiếc rìu tiếp xúc có môi giới không thể hạ xuống.

"Đừng có coi người khác thành không khí như vậy, một chiêu vừa rồi cậu không đánh chết được bà già này thì coi như cậu xui xẻo rồi, cậu đến gần như thế là cho tôi cơ hội rồi.”

Người phụ nữ kia lạnh lùng nói.

Không biết từ lúc nào, bộ quần áo trên người Dương Gian đã bị thay đổi, màu sắc và kiểu dáng đã biến thành bộ quần áo như quần áo liệm của người chết, sự thay đổi màu da của hắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, màu thâm đen của người chết, cơ thể tỏa ra mùi hủ mục của xác chết.

Giờ khắc này, Dương Gian cảm giác mình đang bị một lệ quỷ ôm lấy, thân thể giống như bị quỷ áp giường, không thể động đậy.

Bình Luận (0)
Comment