Mà sau khi người phụ nữ cởi áo khoác, thì bên dưới lại có một lớp áo khoác khác, kiểu dáng tương tự nhau, nhưng màu sắc không giống nhau lắm.
Không thể tưởng tượng người phụ nữ này mặc bao nhiêu chiếc áo khoác, hơn nữa cũng không bị sồ sề.
"Đồ của tôi không phải thứ dễ lấy.”
Dương Gian lùi lại, hắn cầm lấy cây trường thương bị ném xuống trên mặt nước cách đó không xa.
"Nếu cứ tiếp tục thì thật sự sẽ có người chết.”
Ông chủ Lưu nói ra: "Một mình cậu đối phó với bốn người chúng ta chắc chắn không có phần thắng. Nên dừng lại đi, xử lý chuyện quỷ hồ quan trong trọng hơn.”
Vừa rồi hắn không ra tay, bởi vì hắn cảm thấy mọi chuyện không nghiêm trọng đến nỗi không cứu vãn được.
…
"Cậu sống không nổi đâu, mặc quần áo người chết, thì người chết treo lên người.”
Người phụ nữ nói ra:
"Đây là bộ quần áo hung nhất của tôi đó, mỗi ngày tôi nhất định phải giặt một lần, nếu không lệ quỷ trên bộ quần áo sẽ chạy đến bên tôi, ngày xưa tôi tốn công sức lắm mới may được bộ quần áo này đó.”
Không rõ Dương Gian thay mặc bộ quần áo này từ bao giờ, hoặc bộ quần áo này không cần phải mặc, nó dùng một phương thức không hiểu nào đó xuất hiện, có thể bao trùm lên mọi bộ quần áo.
“Đáng tiếc.”
Ông chủ Lưu ở bên cạnh thấy thế thì thở dài.
Món đồ hung hiểm như thế mặc trên người thanh niên này chẳng khác gì một chiêu trí mạng.
Vừa rồi đối phương động thủ nhìn như chiếm tiện nghi, nhưng tiếc rằng thanh niên này không biết thủ đoạn của bọn họ nên mới bị trúng chiêu.
"Có thể giết được cậu ta không?"
Người đàn ông một mắt nhìn chằm chằm Dương Gian.
"Làm sao? Ông không tin quần áo của tôi?”
Người phụ nữ trầm mặt.
Người đàn ông một mắt không nói nhiều, hắn tiếp tục quan sát, dù sao đối phương vẫn ở đó, đối phương chưa chết hoàn toàn nên hắn chưa thể thả lỏng cảnh giác.
"Dương Gian...”
Cách đó không xa, A Hồng hô lên, chuẩn bị động thủ.
Tào Dương ra hiệu: "Chưa rõ kết quả, gấp cái gì."
Lúc này, thông qua tầm mắt của quỷ nhãn, Dương Gian nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, thì thấy nó căn bản không phải quần áo, mà là một lệ quỷ, lệ quỷ được may thành một quần áo, quấn chặt lấy hắn, giống như một người đang chết dùng một tư thế quỷ quỷ quấn lấy hắn.
Khiến người nhìn rợn cả người.
"Muốn dùng một bộ quần áo giết tôi sao?"
Dương Gian khó khăn vặn vẹo cổ rồi hắn nói ra một câu như vậy. "Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng, mặc áo người chết lên thì không cởi xuống được đâu."
Người phụ nữ kia giễu cợt: "Coi như cậu xử lý được nó, thì sau đó cậu còn sức đối phó với chúng tôi không?”
"Vậy mấy người nghĩ tại sao tôi phải đứng trên mặt hồ đối phó với mấy người?"
Dương Gian vừa nói chuyện cơ thể vừa dần dần chìm xuống dưới.
Hắn nhanh chóng chìm xuống hồ.
Mặc dù cơ thể của hắn không thể cử động và quần áo của người chết đã cũng hạn chế hắn, thế nhưng nó không ngăn được hắn chìm xuống.
Rất nhanh.
Cả người Dương Gian chìm xuống hồ nước lạnh băng.
Trên mặt hồ xuất hiện những gợn sóng.
Dương Gian cũng đã biến mất.
Không rõ hắn chìm xuống bao sâu, chỉ biết hắn đã hoàn toàn biến mất ở trước mắt mọi người.
"Chìm rồi?”
Ông chủ Lưu do dự một lúc rồi nhìn người đàn ông không có khuôn mặt phía sau.
Người đàn ông không có khuôn mặt vẫn đứng yên và không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.....
Người đàn ông một mắt cầm đầu lại híp mắt, cảm giác chuyện này không thể kết thúc dễ dàng như thế, chàng thanh niên kia cũng không bị giết dễ như vậy.
"Không tốt."
Đột nhiên, người phụ nữ nhận ra điều gì đó, sắc mặt thay đổi: "Hắn muốn mượn quỷ hồ cởi quần áo người chết trên người ra."
Trong tình huống bình thường không có cách nào cởi được bộ quần áo người chết xuống.
Nhưng giờ không phải tình hình bình thường.
Dương Gian chìm vào trong quỷ hồ, hắn không ngừng chìm xuống dưới, tận đến khi chạm đến đáy hồ, bộ quần áo trên người hắn mới xuất hiện biến hóa.
Quần áo bó sát trên người bắt đầu nới ra, nút áo cũng tự bung ra.
Quần áo không còn kìm hãm hắn nữa.
Lệ quỷ quấn quanh hắn cũng dừng ăn mòn hắn.
Trong hồ nước này, lệ quỷ cũng mất khống chế nói chi bộ quần áo người chết nhân tạo này.
Rất nhanh.
Dương Gian cởi bộ quần áo ra, đồng thời để nó lại dưới đáy hồ mãi mãi.
Thứ này thực sự hung hiểm, hắn không thể để nó xuất hiện ở thế giới hiện thực, cũng không thể trả lại cho người phụ nữ kia.
"Rầm rầm!"
Sau một lát.
Mặt hồ lại nổi lên từng đợt sóng, Dương Gian lại lao lên mặt hồ, cơ thể hắn ướt nhẹp và bộ quần áo người chết kia cũng không thấy đâu nữa.
"Chúng ta tiếp tục."
Dương Gian lại nâng cây thương trong tay lên.
Môi giới được phát động, một lần nữa chém xuống.
Lần này không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, hình ảnh ông lão một mắt phía trước bị chém đứt đầu.
Trong nháy mắt, người đàn ông một mắt đứng trên chiếc thuyền đen cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
"Hướng về phía mình?”
Người đàn ông nheo lại một bên mắt, hắn cảm thấy Dương Gian đã ra tay với mình, nhưng hắn không thể chống lại.
Bởi vì linh dị tập kích là chuyện không thể ngăn cản, chỉ có thể tự mình chống lại.