"Một con chó mà có thể làm đến mức này.”
Người đàn ông một mắt nói như nói mơ, giọng nói của hắn không giấu được phần đay nghiến, sắc mặt co cắp, tựa hồ một nửa đang ngủ say của hắn đang trải qua một cơn ác mộng không thể tưởng tượng nổi.
Trong mộng, một nửa của hắn đang bị con chó đuổi cắn, trong đó, hắn chỉ là một ông già bình thường, chạy không nhanh, tay chân không linh hoạt.
…
Chiếc thuyền đen lững lờ trôi trên mặt hồ tĩnh lặng và lạnh lẽo.
Bốn người ở cổ trấn Thái Bình trên chiếc thuyền nhỏ bị ảnh hưởng nặng nề bởi sự xuất hiện đột ngột của con chó dữ. Người phụ nữ bị kéo thẳng vào trong mộng, còn người đàn ông một mắt thì một nửa ý thức rơi vào ngủ say. Ông chủ Lưu mất một tờ bảy nguyên mới đảm bảo được an toàn, về phần người đàn ông không mặt thì không rõ dùng phương pháp gì đã tránh được lần tấn công này.
Mặc kệ quá trình diễn ra như thế nào, thì kết quả đều sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Dương Gian xem xét tình hình hiện tại và hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra.
Con chó mạnh mẽ kéo nhóm người vào giấc mộng, ai có thể tránh được đây?
Nhưng bốn người này có năng lực thật sự, mặc dù nhóm người bị tổn thất nặng nề, nhưng phần lớn vẫn vẫn sốn sót, không bị đoàn diệt trong nhát mắt.
Kết quả thế này là khá tốt.
Người phụ nữ trên chiếc thuyền đen đang ngủ say, bà ta đang trải qua một cơn ác mộng.
Trong cơn ác mộng, người đàn bà đang đứng ở cổ trấn Thái Bình.
Cổ trấn Thái Bình trong mộng vắng vẻ lạ thường, không có một bóng người, chỉ có một mình bà thẫn thờ đứng trên con phố cũ.
Mãi đến khi một tiếng gầm nhẹ của một con chó vang lên, bà mới thoát khỏi trạng thái choáng váng.
"Nơi này không phải là quỷ hồ, là trong giấc mơ của mình, con chó vừa rồi không phải đột nhiên biến mất, mà nó xâm nhập vào trong giấc mộng của mình?"
Người phụ nữ không phải người ngu ngơ không biết gì, bà nhanh chóng nhận rõ tình hình hiện tại của bản thân.
Bỗng nhiên không rõ vì sao bà không kìm được rùng mình một cái.
Kèm theo đó là một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện.
Bà cúi đầu nhìn xuống, thì mới nhận ra những chiếc áo khoác quen thuộc của bà biến mất không thấy đâu, trên người là một bộ quần áo bó sát rách nát, bộ quần áo này thủng lỗ chỗ, gió thổi vào khiến bà lạnh run người.
Đã bao nhiêu năm rồi.
Đã bao nhiêu năm bà mới cảm nhận được sự lạnh lẽo.
"Không tốt, trong mơ mình không dùng được lực lượng linh dị."
Người phụ nữ ý thức được cái gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Nhưng tình hình hiện tại không cho bà thời gian suy nghĩ nhiều, một con chó với hình thể to lớn, nó nhe răng, hung dữ chạy về phía bà.
"Chết tiệt."
Người phụ nữ không nhịn được chửi bới, sau đó xoay người bỏ chạy.
Trong mộng không sử dụng được lực lượng linh dị nên bà không khác gì người bình thường, mà người bình thường ở trong tình huống này không thể đối phó được với lệ quỷ như con chó dữ này.
Bà ta đang chạy hết tốc lực, đồng thời lợi dụng vào việc mình quen thuộc với địa hình ở cổ trấn Thái Bình, liên tục sử dụng các con đường tắt, hẻm nhỏ để thoát khỏi sự truy đuổi của của con chó dữ.
Nhưng dù người phụ nữ chạy như thế nào, chó dữ vẫn có thể đuổi theo sát sao, thậm chí khoảng cách giữa người và chó ngày càng thu hẹp lại.
"Không thể thoát khỏi nó, nếu cứ tiếp tục như thế mình sẽ bị bắt rất nhanh, mình phải tìm một chỗ trốn.”
Người phụ nữ đổ mồ hôi lạnh, tim bà đập dữ dội, sự sợ hãi bao trùm toàn thân.
Cuối cùng bà cố gắng chạy đến nhà thờ trong mộng, sau đó tìm một nơi để trốn, nếu như bà có thể đến được nhà thờ kia, thì bà sẽ có cơ hội xoay chuyển tình hình, thế nhưng người bình thường sức cùng lực kiệt, bà không thể cố được nữa, đôi chân mềm nhũn ngã xuống ngay cửa chính của nhà thờ.
"Gào ~ !"
Khoảnh khắc tiếp theo, con chó dữ lao tới, răng nanh bén nhọn trắng hếu mở ra, từng chiếc răng găm vào vai người phụ nữ, nó liều mạng cắn xé.
"A!"
Người phụ nữ hét lên, trên vai máu me be bét, một mảnh thịt bị cắn đứt.
Bà cố gắng chống cự, dùng lực đấm đá để thoát khỏi con chó dữ này. Nhưng không có tác dụng, con chó dữ vẫn điên cuồng cắn xé.
Đau đớn, sợ hãi, là những cảm xúc đã biến mất từ lâu từ từ hiện lên.
Khoảnh khắc này bà không còn là một ngự quỷ nhân, bà chỉ là một người phụ nữ bình thường, khi đổ máu sẽ biết đau, biết sợ, thậm chí sẽ chết.
"Đừng cắn tao, đừng cắn tao, mau cút đi...... Cứu mạng, a!"
Tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ vang vọng trong thị trấn Thái Bình yên tĩnh này.
Máu trên người bà càng ngày càng nhiều, từng thớ thịt bị con chó cắn xé cũng nhiều tương đương, vết thương càng lúc càng tăng, máu chảy không ngừng, ngược lại động tác giãy dụa và phản kháng đang giảm giần.
Con chó dữ với miệng đầy máu tươi, hung tợn và tàn ác giống như ác quỷ, nó tiếp tục cắn xé người phụ nữ này mà không nghĩ ý muốn dừng lại.
"Két!"