Ánh mắt của Dương Gian hơi xoay chuyển, nhanh chóng vọt qua bắt lấy mảnh da người đang bị ma trơi thiêu đốt.
Dáng vẻ của Lý Quân đã biến đổi hoàn toàn, trên miếng da người là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, chết lặng, quỷ dị, đây chắc chắn là một con lệ quỷ, chỉ sau khi A Hồng vẽ Lý Quân thì mới có thể sống lại.
Nhưng ngay sau đó, Dương Gian cảm nhận được dòng nước xung quanh đó đang bắt đầu chuyển động, hơi thở lạnh lẽo mau chóng tràn qua.
Một mái tóc ẩm ướt tán loạn rơi xuống người, một đôi mắt kỳ quái trắng dã nhìn chằm chằm bản thân.
Đó chính là một nữ thi đột nhiên xuất hiện ở quỷ hồ.
Nó cũng là nguồn gốc của quỷ hồ, một con lệ quỷ thực thụ vô cùng đáng sợ.
“Hắn nhìn thấy ta rồi sao?”
Ánh mắt Dương Gian dừng lại.
“Đừng mà, lệ quỷ xung quanh ngày càng nhiều, ta cũng đã che dấu cực kỹ càng, không thể bị phát giác được, đây là quy tắc linh dị của giới quỷ nên chắc chắn sẽ không tính sai, từ từ đã…. con quỷ đó không nhìn ta, mà là nhìn miếng da của Lý Quân.”
Bỗng dung, hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Hắn ẩn mình đi, nhưng lại không giấu miếng da của Lý Quân.
“Con quỷ này chắc sẽ không tấn công cả da người chứ.”
Trong đầu Dương Gian bỗng nảy ra một ý tưởng.
Nữ thi kia vẫn bay lơ lửng ở bên người, cũng không có ý định cách xa ra, mà khác biệt với những lần trước chính là còn quỷ lần này để lộ thực thể, điều ấy nghĩa là con lệ quỷ này đã có ý định tấn công.
Dương Gian đi về phía trước một bước, nữ thi này cũng bay theo về trước một bước.
Từ khi nữ thi xuất hiện thì dường như nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống.
Đến cả quỷ ảnh của cảm nhận được sự lạnh lẽo.
“Chỉ cần bị con quỷ này chạm vào trong chốc lát thì thân thể ta sẽ bị hoà tan, bây giờ không thể làm lại hết lần này đến lần khác được, cách tốt nhất bây giờ chính là nhanh chóng đưa Liễu Tam rời khỏi nơi này.”
Dương Gian liếc mắt nhìn nữ thi một cái, hắn cẩn thận tránh đi rồi tiếp tục tìm kiếm.
Đinh và đao quan tàu hắn đều đã dùng qua rồi, không có tác dụng đối với lệ quỷ trong quỷ hồ, hắn cũng không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Việc bị nữ thi bám theo khiến hắn vô cùng áp lực.
Mà Dương Gian cũng không có biện pháp nào để đối phó nó, thậm chí còn có thể bị nó xử lý một cách dễ dàng, nếu bị giết vài lần, hắn cũng không dám chắc một thân dị loại như mình liệu còn có thể sống tiếp được hay không.
Dù sao linh dị cũng là vật thể không xác định được.
Tóc dài đen tuyền cứ dập dềnh trong làn nước, cứ quấn lấy cơ thể của Dương Gian, có mấy lần hắn vô thức đưa tay ra định gỡ chúng ra nhưng rất nhanh ngừng cái hành động bồng bột ấy lại.
Bởi vì đôi mắt trắng dã của thi nữ cứ nhìn hắn liên tục.
Thậm chí nếu động tác đi lại của Dương Gian mà lớn hơn chút nữa, hắn còn có thể dính vào thi nữ kia.
Nguy hiểm, căng thẳng vô cùng.
“Dưới tình huống này, nếu không bị ảnh hưởng bởi việc đi tìm Liễu Tam thì việc rời khỏi đây cũng là bất khả thi.”
Bước chân Dương Gian hơi dừng lại, cơ thể hơi nghiêng sang một bên tránh khỏi nữ thi đang bay tới.
Nữ thi cứ bồng bềnh không có quy luật xung quanh hắn khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.
“Liễu Tam đâu?”
Quỷ nhãn của Dương Gian thăm dò được trong phạm vi rất rộng, ngoại trừ một số dị linh ngăn cách bên ngoài thì hắn có thể nhìn thấy rõ cả đáy hồ, thế nhưng tạm thời hắn vẫn chưa tìm thấy tung tích của Liễu Tam.
Hắn không khỏi thắc mắc rằng Liễu Tam liệu có phải là một người giấy nữa tham gia vào nhiệm vụ lần này?
Nếu đúng là như vậy, sau khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ khuấy động truyền thông, cầm đao chém Liễu Tam một cái, trực tiếp hạ gục hắn ta.
“Dương Gian, cậu đang tìm tôi sao? Tôi ở trong này.”
Vào đúng lúc này.
Từ xa xa bỗng vọng đến một giọng nói quen thuộc, là giọng nói của Liễu Tam.
“Ở trong quỷ hồ mà anh ta còn dám mở mồm nói chuyện à?”
Ánh mắt Dương Gian ngừng lại, nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Bên trong tầm mắt quỷ nhãn của hắn có rất nhiều thi thể, cuối cùng, hắn nhanh chóng tập trung vào một khối thi thể xa lạ, thi thể đó không lớn tuổi, dáng vẻ chỉ giống như thanh niên mười lăm mươi sáu tuổi, nhưng bộ dạng cũng rất già, cả người đầy nếp nhăn, giống như khe rãnh, lại giống một từ giấy nhàu nát hơn.
Hơn nữa bộ dáng vô cùng xa lạ, so với dáng vẻ trước đây của Liễu Tâm thì là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Anh là Liễu Tam?”
Dương Gian tìm cơ hội cẩn thận thoát khỏi nữ thi rồi tiến lại gần.
“Là tôi, không ngờ cậu có thể xem nhẹ ảnh hưởng của quỷ hồ, tự do tác động trong quỷ hồ, tiếc là tôi không làm được, không làm cách nào cử động được, có thể nói chuyện đã là cực hạn rồi.”
Liễu Tam mở miệng, quả nhiên là hắn nghe thấy.
Quỷ hồ không phải là hồ, mà là một loại linh dị trấn áp, điều này chứng tỏ Liễu Tam đã chống lại trấn áp bằng một cách nào đó.
Mà còn có thể chống cự lại đến mức này, ít nhất thì hắn còn mạnh mẽ hơn so với Lý Quân và Tào Dương.
Tào Dương cố lắm cũng chỉ có thể mở to hai mắt ở trong hồ rồi chuyển động hai mắt một chút mà thôi.