Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2525 - Chương 2525: Vẽ Mặt Cho A Hồng

Chương 2525: Vẽ Mặt Cho A Hồng

Hắn lấy dây chuyền quỷ lừa gạt ra.

Linh dị ảnh hưởng đến thực tại, ý đồ nhằm hồi phục lại thân thể cho A Hồng.

Sợi dây chuyền này có thể ảnh hưởng lên cơ thể A Hồng nhưng lại không có cách nào hồi phục gương mặt của cô trong khoảng thời gian ngắn.

Số lần hoá trang của A Hồng quá nhiều, vướng mắc với linh dị quá mức sâu đậm, mặc dù dây chuyền lừa nhân ma có phát huy tác dụng, nhưng hiệu quả rất chậm, nếu cứ chữa trị như vậy ít nhất cũng phải mất đến nửa ngày.

Nhưng trong tình huống thế này thì không chờ được đến nửa ngày.

“Cứ dứt khoát dùng quỷ ảnh ghép lại với thi thể, kéo mặt của cô ấy xuống, đổi sang một cái khác? Không, không được, thay mặt xong thì lúc đó A Hồng không phải là A Hồng nữa.”

Dương Gian lại nhớ đến một lần linh dị trước đây, lúc trước Đồng Thiến suýt thì bỏ mạng vì đổi mặt.

“Ai?”

Đội nhiên.

Phùng Toàn đột nhiên quát lớn, nhìn về phía khoang thuyền.

Không biết từ lúc nào.

Một người đàn ông có thân hình cao lớn nhưng lại không có mặt đã đứng ở đó, mặt hướng về bên này nhưng không nói một lời.

“Là kẻ vô diện ở trên thuyền nhỏ khi trước à?”

Phùng Toàn cầm theo thuổng sắt trong tay, ra sẵn thế chuẩn bị nghênh chiến.

Người không mặt không có cách nào để nói, hắn dùng ta ra dấu: “Tôi có thể cứu cô ấy.”

Ánh mắt Dương Gian khẽ động đậy:

“Phùng Toàn, mau tránh ra, để cho hắn cứu A Hồng.”

Hắn lựa chọn tin tưởng một lần.

Bởi vì nếu người không mặt muốn động thủ thì lúc trước đã động thủ rồi, cũng không đột ngột bị người khác gọi ra.

Phùng Toàn nhìn chăm chăm vào người không mặt, cuối cùng vẫn chọn cách nhường đường.

Lúc này người không mặt đã đi tới.

Dáng người cao lớn của hắn gây ra cho người khác một loại cảm giác vô cùng áp bức, dường như không có thứ gì là có thể ngăn cản trước mặt hắn.

Người không mặt đi đến bên cạnh A Hồng, hắn vươn tay ra.

Hai bàn tay che phủ lên gương mặt của A Hồng, hoàn toàn che phủ lên gương mặt người đầy vệt thối rữa.

Rất nhanh.

Lúc hắn bỏ hai tay ra, những vết khiếm khuyết trên gương mặt của A Hồng đã hoàn toàn biến mất, nhưng cùng lúc ấy….. gương mặt của A Hồng cũng đã không còn nữa.

A Hồng trở thành một người không mặt mới.

“Anh đang làm cái gì vậy? Anh là mất mặt của A Hồng rồi.” Sắc mặt Tào Dương trầm xuống, lập tức chất vấn.

Người không mặt không nói tiếng nào, hắn cầm lấy hộp hoá trang trong tay A Hồng lên rồi đưa cho Dương Gian, sau đó khoa chân múa tay một lúc:

Mặt của cô ấy sẽ không bị thối rữa nữa, nhưng cô ấy cần có khuôn mặt mới.

“Vẽ mặt ư?”

Sắc mặt Dương Gian hơi biến động, nhưng nhìn vào hộp hoá trang thì lập tức hiểu ra.

Lý Quân có thể bị vẽ ra, vậy vì sao A Hồng lại không thể bị vẽ ra.

Lúc này hắn nhận lấy hộp hoá trang kỳ quái, ngay sau khi mở ra liền chuẩn bị vẽ lên gương mặt không có ngũ quan của A Hồng.

“Dương Gian, cậu biết hoá trang sao? Ngộ nhỡ vẽ không giống chẳng phải là hỏng bét hay sao.”

Tào Dương nói.

“Cái gì tôi cũng biết làm.”

Dương Gian điêu luyện vẽ lên lông mày, con mắt, cái mũi, khuôn miệng cho A Hồng.

Hơn nữa còn vẽ vô cùng tinh xảo, giống như một bậc thầy hoá trang, khiến người khác có chút ngoài ý muốn.

Nhưng đúng lúc này, Liễu Tam vốn đang nằm một bên chờ hồi phục lại nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ kỳ dị vô cùng quen thuộc truyền đến bên tai.

Cả người cũng đều trở nên ẩm ướt.

Dương Gian đã dùng thuốc màu trong hộp trang điểm của A Hồng để vẽ lên gương mặt không có ngũ quan của cô.

Kỹ năng trang điểm của hắn rất tốt, có thể được coi là một bậc thầy hàng đầu.

Chẳng mấy chốc, việc trang điểm đã hoàn thành.

Một khuôn mặt thanh tú hiện ra trước mặt mọi người.

Khuôn mặt này hoàn toàn được vẽ bởi thuốc màu kỳ lạ, ngoại trừ việc màu sắc có chút tươi đẹp thì tổng thể khuôn mặt không có một chút khuyết điểm nào. Nhưng không biết vì sao màu sắc của phấn trang điểm này hơi đậm, nhìn thế nào cũng thấy giống như trang điểm cho người chết.

Không phải tay nghề của Dương Gian không tốt mà là phấn trang điểm này mang lại cảm giác như vậy.

Giống như việc trang điểm cho người chết để đưa vào quan tài ở nhà tang lễ, luôn có một cảm giác âm u đầy kì lạ.

"Giống hệt dáng vẻ ban đầu của A Hồng."

Tào Dương nhìn thoáng qua, đánh giá:

"Cho dù sau này sức mạnh linh dị phát huy tác dụng thì chắc cũng sẽ không biến cô ấy thành một người khác."

Nếu vẽ sai, trang điểm thành người khác thì sẽ có vấn đề lớn xảy ra, nói không chừng A Hồng sẽ chết vì khuôn mặt xa lạ kia mất.

Giây tiếp theo, A Hồng đột nhiên tỉnh lại mà không có dấu hiệu báo trước nào.

Ánh mắt của cô đờ đẫn, có một tia trống rỗng dị thường nhưng theo thời gian dần trôi qua, trên mặt cô hiện lên một chút cảm xúc.

“Lúc trước tôi đã hôn mê à?”

A Hồng nhìn những người bên cạnh rồi hỏi.

Nhìn thấy đám người Dương Gian, Tào Dương, Phùng Toàn xuất hiện ở bên cạnh, cô cũng an tâm hơn.

"Linh dị đã ăn mòn cơ thể của cô và suýt chút nữa khiến khuôn mặt của cô bị thối rữa hoàn toàn, ảnh hưởng đến tính mạng của cô. Chúng tôi đã cứu cô bằng một vài cách nhưng không thể cứu lấy khuôn mặt của cô."

Dương Gian nói.

Bình Luận (0)
Comment