“Trước mắt thì mấy người của thị trấn Thái Bình đã rời đi cả rồi, không còn lo lắng gì nữa, Tào Dương và Lý Quân cũng đã rời khỏi quỷ hồ, bây giờ quỷ hồ đã xâm lấn tới hiện tại.”
Sắc mặt Dương Gian bình tĩnh rồi nói tiếp:
“Cũng không còn lựa chọn nào khác, đương nhiên bây giờ phải đối đầu với lệ quỷ, sự kiện quỷ hồ có thể yên ổn hay không còn phụ thuộc vào trận đối đầu này.”
“Chúng ta không được quên, trong quỷ hồ còn có những lệ quỷ khác đã tính toán leo lên bờ.”
Phùng Toàn lại nhắc nhở một câu.
Dương Gian nói:
“Những lệ quỷ thoát ra sau này hẵng tính, số lượng lớn nữ thi mới chính là vấn đề lớn bây giờ.”
Phùng Toàn gật đầu:
“Cũng đúng, vấn đề của quỷ hồ lại thêm phần nghiêm trọng.”
“Mỗi người tự chiến đấu, đừng cách nhau quá xa, bắt đầu thanh trừ từ toà cao ốc gần nhất, chú ý kịp thời hỗ trợ lẫn nhau.”
Dương Gian nói.
Phải thật cẩn thận, rõ ràng không thể trực tiếp xâm nhập vào thành phố Trung Châu, chỉ có thể bắt đầu thanh trừ từ những kiến trúc còn lộ trên mặt nước, lại không thể cách nhau quá xa, một khi xảy ra vấn đề mà không viện trợ kịp thời thì sẽ có người thiệt mạng.
Những người khác cũng hiểu được kế hoạch của Dương Gian, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Xuất phát.”
Sau một tiếng này, mọi người đều lập tức biến mất khỏi chiếc thuyền gỗ lớn.
Lý Quân đưa theo A Hồng vọt vào tòa cao ốc có đám quỷ hoả đang bốc cháy ngùn ngụt, toà cao ốc này sau khi bị nhấn chìm thì các tầng đều ngập nước, không khí phi thường ẩm ướt, trên vách tường cũng toàn các vệt nước, đến cả trần nhà cũng không ngừng rỉ nước.
Mối khối nữ thi quỷ dị cứ đứng như vậy trong làn nước, có một số không hề phát ra động tĩnh, nhưng có một số đang đi lại một cách kỳ lạ bên trong làn nước.
Nhưng vì sự tiếp cận của hai người, đám nữ thi đang quanh quẩn trong toà cao ốc bỗng dừng hết hành động lại.
Ngay sau đó, chúng đồng loạt vặn vẹo cái cổ cứng ngắc, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm về phía hai người Lý Quân và A Hồng.
A Hồng có vẻ căng thẳng, trong tay cầm một cây quỷ chúc màu đỏ, sẵn sàng châm lên bất cứ lúc nào.
Quỷ hoả bên trong hốc mắt của Lý Quân nhìn chằm chằm vào một bộ nữ thi lạnh lẽo mà đánh giá, cho dù đã đặt chân xuống làn nước tù đọng, nhưng hắn vẫn chút sợ hãi như trước.
Một kẻ đến trái tim còn không có như hắn đây, lấy đâu ra cảm xúc lo lắng sợ hãi chứ.
Trên gương mặt cũng chỉ có cứng ngắc cùng tê dại.
“Lên thôi.”
A Hồng trầm giọng nói.
Ngay sau đó, hồ nước dưới chân bắt đầu nổi lên gợn sóng, trong toà nhà tối đen mờ mịt, hàng loạt khối nữ thi xuất hiện từ khắp nẻo, không ngừng lại gần hai người Lý Quân và A Hồng, đám nữ thi này mặc áo choàng nữ màu đỏ, đầu tóc rối loạn như nhau, nhưng gương mặt lại không giống nhau.
Không có nữ thi nào giống nhau.
“Không được lãng phí thời gian, đuổi hết đám lệ quỷ này trong vòng một hơi thôi.”
Lúc này, Lý Quân xoè lòng bàn tay, quỷ hoả trên tay đột nhiên phồng lên.
Một toà cao ốc thâm trầm bắt đầu lộ ra dưới ánh lửa.
Hắn dùng quỷ vực liên kết với quỷ hoạ, mở nơi cấm địa này ra một lần nữa.
Dù sao, quanh quẩn trong toà cao ốc này cũng chỉ có lệ quỷ đáng sợ như quỷ hoạ và quỷ soa là khó giải quyết.
Ngoại trừ trong một tòa cao ốc.
Liễu Tam một mình một người xuất hiện ở đây, hắn đang đứng trên một cái bàn làm việc trong tòa cao ốc, không tiếp xúc với nước dưới đất, hắn cảm thấy bản thân vẫn nên cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn, vậy mà ngay sau đó, trong làn nước lại đọng dưới bàn làm việc, có một làn tóc đen phiêu bồng, ngay sau đó một con nữ thi chầm chậm đứng lên, sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt trắng bệch nhìn chằm chằm vào Liễu Tam, trên mặt còn mang theo một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Mà không chỉ có mình nó.
Có một âm thanh vô cùng kỳ quái vang lên khắp các tầng của toà cao ốc, ở hành lang cách vách truyền đến tiếng đi lại trong nước của thi thể.
Từng con từng con đều tụ tập lại đây.
“Muốn so đông người à? Người của ta cũng không ít đâu.”
Sắc mặt Liễu Tam lạnh lùng.
Ngay sau đó, cả toà nhà cao ốc đồng thời vang lên tiếng bước chân khác, những tiếng bước chân đó dày đặc, xuất hiện khắp bốn phương tám hướng.
Không biết từ đâu xuất hiện một đám người tướng mạo giống nhau, động tác cũng giống nhau, hoặc là những người này vốn đã ẩn náu ở trong toà cao ốc, chỉ chờ Liễu Tam đến gọi tỉnh, đám người giống nhau như đúc này thông qua mọi cửa mọi nẻo tụ tập lại đây.
Số lượng rất đông, ít nhất cũng phải ba mươi người.
Đám người giấy này liếc nhau một cái sau đó lại nhìn về phía Liễu Tam đang đứng trên bàn làm việc.
Tướng mạo của Liễu Tam đang đứng tên bàn cũng không giống với những người giấy khác, nhưng đó cũng không phải thân phận thực sự của hắn, đây cũng chỉ là thân phận cấp thứ hai của hắn mà thôi, mục đích là để phòng ngừa thân phận thực sự của mình bị bại lộ khi người giấy bị tìm ra.
Không có một ai thấy được diện mạo thực sự của Liễu Tam, cũng không có ai biết Liễu Tam thực sự là ai.
Đến cả tên của hắn cũng là giả.