“Liễu Tam, người giấy của anh chắc sẽ không làm ra cái chuyện này đâu nhỉ.”
Sắc mặt Liễu Tam vẫn luôn âm trầm:
“Cậu tưởng tôi là Chúa đấy à, nếu tôi có hơn một nghìn người giấy, phải dùng chết một người giấy tôi cũng đâu lòng lắm, có được không? Sự kiện linh dị gì đó tôi làm không được.”
“Số lượng nhiều như vậy chắc chắn không phải lệ quỷ thực thụ, phần lớn đều là dạng quỷ nô, đáng ra phải giải quyết một cách dễ dàng mới đúng, sao cứ giống với đám quỷ anh trong sự kiện ngạ tử quỷ vậy.”
Lý Quân nói:
“Cứ đốt hết đi.”
“Tôi thấy lần này không với đám quỷ anh trong sự kiện ngạ tử quỷ.” Sắc mặt Dương Gian hơi cứng lại.
Quỷ nhãn của hắn thăm dò, mỗi bộ nữ thi đều có linh dị gây nhiều cho tầm nhìn của hắn, hơn nữa trực giác trên người nói cho hắn biết, đám lệ quỷ xuất hiện lần này, rất hung tàn, không hề dễ dàng đối phó như đám quỷ anh lần trước.
“Bất kể như thế nào, không thể không quản cái lũ này, trực tiếp ra tay đi, tin tức tình báo, sau khi ra tay xong tự khắc sẽ rõ.”
Quỷ hoả trong hốc mắt Lý Quân nhảy lên kịch liệt, xung quanh đã toát ra ánh lửa.
Mấy toàn nhà còn lộ ra trên mặt nước đã rực cháy lên trong nháy mắt, quỷ hoả màu xanh u ám bao phủ chúng một cách bừa bãi, bao gồm cả những nữ thi không ngừng tăng lên trong các toà cao ốc.
Lúc này, hắn không hề liều lĩnh, mà đang tiến hành thăm dò.
Lúc này Dương Gian xoa trán, đóng quỷ nhãn lại, hôm nay hắn vận dụng năng lực linh dị quá nhiều, sự xáo động của quỷ nhãn đang dần khôi phục, một khi khôi phục hoàn toàn thì quỷ nhãn sẽ không chịu khống chế nữa, đến khi đó dù hắn không chết những cũng sẽ sống không bằng chết.
Không có ai hiểu rõ hơn hắn, không khống chế được quỷ nhãn đáng sợ đến nhường nào.
Sự thiêu đốt của quỷ hoả có thể phá huỷ một số hiện tượng linh dị, cũng có thể tiêu diệt một số quỷ nô, các loại diễn sinh vật linh dị gì đó, dù không thể giết chết được lệ quỷ, nhưng cũng có thể áp chế lệ quỷ.
Mà lúc này, một cảnh tượng khiến người ra vô cùng bất ngờ đã xuất hiện.
Trong toà cao ốc, nữ thi kia vẫn đứng im bất động để cho quỷ hoả âm u tuỳ ý thiêu đốt, khi đám quỷ hoả cách nữ thi khoảng mười centimet thì không thể lại gần thêm nữa, giống như có một lực lượng linh dị vô hình nào đó đang ngăn cản sự xâm lấn của quỷ hoả.
Hơn nữa, loại hiện tượng này không chỉ xuất hiện trên một con nữ thi, mà tất cả nữ thi đều như vậy.
Đám nữ thi đó phân bố rải rác khắp các nơi trong toà cao ốc, cứ thế cứng rắng đẩy lùi quỷ hoả của Lý Quân.
Quỷ hoả chỉ có thể cháy đến một số nơi không có nữ thi, có thể nói là không thấm vào đâu.
“Cái gì? Sao có thể như vậy, một bộ nữ thi cũng không thiêu được?”
Tuy rằng bên trong hốc mắt của Lý Quân không có nhãn cầu, nhưng vẻ mặt vẫn lộ rõ vẻ khó mà tin được.
Những người khác cũng giật mình thảng thốt.
Họ cũng biết rõ sợ ghê rợn của quỷ hoả, nó là ngọn lửa có đủ khả năng thiêu rụi linh dị, áp chế lệ quỷ, có thể phát huy tác dụng trong bất kỳ sự việc linh dị nào, trước giờ chưa từng bất lực như ngày hôm nay.
“Chuyện tôi lo lắng nhất đã xảy ra rồi.”
Trong lòng Dương Gian đã mơ hồ đoán ra điều gì đó, khẽ khàng nhìn về phía Liễu Tam.
Lúc này Liễu Tam bình tĩnh nói:
“Nếu lệ quỷ bên trong quỷ hồ thực sự bắt trước được theo người giấy của tôi, vậy thì tình cảnh sẽ còn tuyệt vọng hơn so với tưởng tượng. ’
“Vì sao vậy?”
A Hồng cất tiếng hỏi.
“Người giấy của tôi là đem chia năng lực linh dị khống chế ra, dùng để ngăn cản sự hồi sinh của lệ quỷ, cũng tương đương nhau, mỗi người giấy đều được trang bị lực lượng linh dị như nhau, ngoại trừ những người giấy mà tôi đặc biệt chế tác ở ngoài.”
Lúc này Liễu Tam mới để lộ ra một ít thông tin về mình.
Hắn vẫn luôn giữ mồm giữ miệng, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
“Cho nên, một con quỷ không đối phó được thì những con khác cũng sẽ tương tự như thế?”
A Hồng hỏi.
Liễu Tam nói:
“Không, sẽ càng tệ hơn, người giấy của tôi có thể phân chia lực lượng linh dị, trong lệ quỷ trong quỷ hồ lại không phải người giấy, nó cũng không cần phải phân chia, cho nên, rất có khả năng mỗi con nữ thi đều có riêng cội nguồn toàn bộ sức mạnh lệ quỷ của mình, nếu thực sự có một nghìn bộ nữ thi thì cũng sẽ có một nghìn con lệ quỷ.”
“Nói đùa cái gì vậy, tuyệt đối không có khả năng.”
Tào Dương nghe vậy thì giọng nói cũng chợt thay đổi.
“Tôi chỉ đang đoán thôi, đúng hay không đúng thì cứ chiến một lần rồi sẽ rõ.”
Liễu Tam nói:
“Dương Gian, cậu thấy thế nào?”
Cuối cùng hắn lại nhìn về Dương Gian thêm lần nữa.
Không chỉ có hắn mà còn cả Tào Dương, Lý Quân, Phùng Toàn, A Hồng đều nhìn về Dương Gian.
Thực chất mà nói, trong tất cả những người ở đây thì Dương Gian là người có năng lực đội trưởng nhất.
Dù hắn không có quyền lãnh đạo, nhưng không ai có thể biểu hiện xuất sắc hơn hắn trong mấy sự kiện linh dị, chỉ cần dựa vào khả năng đã có thể thuyết phục được đám đông.