Tào Dương nói:
“Dương Gian nói rất đúng. Liễu Tam, người khác đã lựa chọn rời đi chứng minh họ cũng không muốn chiến đấu phí công. Huống hồ, đối phương còn từng cứu A Hồng, còn tặng chúng ta con thuyền lớn thế này, để chúng ta có chỗ đặt chân ở quỷ hồ, hơn nữa đối phương còn mất đi một người, tình hình như vậy thấy tốt thì nên ngừng lại.”
“Nếu thù oán cá nhân, anh có thể giải quyết sau, đừng làm bây giờ.”
Hắn đồng ý với cách làm của Dương Gian.
Mặc dù Dương Gian rất lỗ mãng, cứ thích là động thủ, nhưng cũng phải là không có đầu óc, mấu chốt là nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện, để những người này rời đi cũng đỡ tốn công sức đề phòng bọ họ.
Cho nên họ rời đi cũng là một chuyện tốt.
Nếu thực sự muốn ra tay, cũng phải đợi sự kiện quỷ hồ kết thúc rồi sẽ tìm cơ hội, chứ bây giờ không thể làm xằng làm bậy được.
Liễu Tam đương định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại, nhìn về phía thành phố Trung Châu.
“Xuất hiện rồi.”
Tào Dương, Lý Quân cũng nhận ra điều gì đó, lập tức nhìn qua.
Thành phố Trung Châu đã bị nhấn chìm rồi, nhưng vẫn có một số tòa nhà cao tầng lộ lên trên mặt nước như cũ, nhưng ngay tại những kiến trúc còn lộ ra một ít trên mặt nước, không biết từ khi nào đã xuất hiện những nữ thi đầu bù tóc rối, tướng mạo khác nhau, ai cũng nở một nụ cười kỳ quái.
Đám nữ thi này xuất hiện ở trước cửa sổ, hơn nữa còn không ngừng đi ra toà nhà, số lượng không ngừng tăng lên.
Không, phải nói là vẫn luôn tăng lên, chỉ là lúc trước họ không phát hiện ra mà thôi.
Chỉ trong chốc lát, tất cả những kiến trúc còn nổi trên mặt nước của thành phố Trung Châu đều có vết tích của nữ thi.
“Lúc trước chưa từng xảy ra chuyện này, sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy?”
Tào Dương nhất thời kinh ngạc.
Bởi vì lúc trước hắn đã từng giao đấu với quỷ hồ.
Dương Gian nhíu mày, đưa ra một suy đoán:
“Chỉ sợ là, năng lực của Liễu Ba đã bị quỷ hồ đánh cắp rồi, lúc trước Trầm Lâm cũng xảy ra chuyện tương tự thế này…. Hắn bị lệ quỷ ăn mòn, cướp lấy cơ thể, sau đó lệ quỷ xâm chiếm kí ức của tôi, định giết tôi nhưng thất bại.”
Liễu Tam nghe vậy thì cứng đờ người, gương mặt vốn không dễ chịu bây giờ càng trở nên khó coi:
“Không, không phải đánh cắp, người giấy là do thủ đoạn linh dị chế tác mà thành, đánh cắp rồi thì cũng cần có tài liệu để chế tác.”
“Không phải đánh cắp, nhưng tình hình này cũng chẳng khác là bao, lệ quỷ này có thủ đoạn đánh cắp lực lượng linh dị của người khác.”
Dương Gian lại nói:
“Hơn nữa mấy người có để ý thấy không, trên người đám nữ thi này đều có quần áo.”
Quần áo?
“Lúc trước nữ thi đều không có quần áo.”
Lý Quân nói.
Tào Dương nói:
“Đó là nạn nhân chết trong quỷ hồ, không phải lệ quỷ của quỷ vực, mặc dù lệ quỷ khi trước xuất hiện dưới hình hài là một nữ thi, nhưng không có quần áo, không giống với bây giờ, tất cả nữ thi đều có quần áo, kiểu dáng đều giống nhau, rất giống cái áo khoác nữ trên người ông lão ban nãy.”
“Học được gia tăng số lượng trên người Liễu Tam, lại học được mặc quần áo thông qua ông lão kia, là đạo lý này sao?”
Lúc này Lý Quân mới hiểu ra.
Liễu Tam nói:
“Dương Gian, cậu cũng bị tấn công, sao cậu lại không bị đánh cắp linh dị?”
“Tôi đã đánh cắp lực lượng linh dị của quỷ hồ trước rồi, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi không bị ảnh hưởng.”
Dương Gian nói.
“Lúc trước Tào Dương cũng ở trong quỷ hồ, hình như hắn cũng không có việc gì.”
Tào Dương đáp lại:
“Chê cười rồi, tôi không bị lệ quỷ tự mình tấn công, mà tôi cô tình rơi xuống quỷ hồ sau khi phát hiện ra quy luật giết người của lệ quỷ.”
“…..”
Liễu Tam cứng họng.
Không ngờ bản thân mình lại đen đủi như vậy?
…
Theo đám người Dương Gian lần lượt chìm vào trong quỷ hồ rồi lại thoát khỏi vây hãm, trong quá trình này dường như đã dẫn đến một số thay đổi không thể lường trước được.
Lệ quỷ trong hồ dường như đã học được năng lực linh dị nào dó của mấy người họ.
Đây cũng không phải là ăn cắp bởi chính Liễu Tam cũng tự mình nói lực lượng linh dị của hắn không thể bị đánh cắp, vì người giấy được chế tác thông qua một dạng thủ đoạn linh dị nào đó, dưới tình trạng thiếu tài liệu, không có cách nào chế tác ra người giấy mới.
Cho nên, lệ quỷ trong hồ càng giống một kiểu bắt chước nào đó hơn.
Nhưng ngự quỷ nhân sẽ bị hạn chế bởi một số yếu tổ mà không thể phát huy lực lượng linh dị của mình, nhưng lệ quỷ thì không.
“Vậy thứ đó giống như không bị kiểm soát nữa rồi, số lượng lại còn tăng lên.”
A Hồng thấy càng ngày càng có nhiều nữ thi xuất hiện ở phần kiến trúc lộ ra trên mặt nước, trên gương mặt cô cũng bắt đầu lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
“Ít cũng phải đến mấy trăm bộ thi thể rồi.”
Ánh mắt Tào Dương khẽ động đậy:
“Lệ quỷ này học tập được loại năng lực thật đáng kinh ngạc, nếu còn tiếp tục như vậy thì rất nhanh con số cũng lên đến hàng nghìn, cái thứ này cho dù tiêu hao cũng phải giết chết chúng ta, nhưng chúng ta không thể không màng đến nó, nếu thực sự không quan tâm, một khi đám lệ quỷ này tản ra xung quanh, chỉ sợ không chỉ bao vây mấy chục dặm, mà trong vòng vài trăm dặm cũng bị chịu ảnh hưởng.”