“Hắn vừa mới cứu A Hồng, hắn không phải kẻ địch.”
Tào Dương liếc mắt nhìn người không mặt đang đứng yên lặng ở gần đó.
“Tôi cũng hy vọng là vậy, nhưng thị trấn Thái Bình chỉ còn lại ba người, ai cũng không hề đơn giản, nếu không phải bị chó dữ cắn chết, xoay chuyển được thế cục, chỉ sợ bây giờ các người đã lành ít dữ nhiều, tôi cũng không thể xác định được lập trường của hai người còn lại, nhất là cái ông già Độc Nhãn cầm đầu kia.”
Dương Gian nói.
Người không mặt không đáp lại, hắn chỉ lẳng lặng đứng trên thuyền, không làm thêm động tác gì, dường như cũng không sợ đám người Dương Gian sẽ bất ngờ tấn công, không biết là vì an tâm hay vì nghĩ đám người này không giết được hắn.
Nếu thái độ của hắn đã hoà hảo, vậy nên đương nhiên Dương Gian cũng không quá kiêng dè hắn.
Ngay khi họ đang bàn bạc.
Bỗng nhiên.
Chiếc thuyền đen nhỏ gần đó đột nhiên bị nước bốc lên, hình như dưới nước đã xảy ra chuyện gì đó, không đợi mọi người nghĩ thêm, mặt nước đột nhiên nổ tung, cả người ông lão Độc Nhãn kia ướt sũng, vô cùng chật vật mà đi ra, bám víu lấy chiếc thuyền đen nhỏ, sau đó lật người, nện mạnh xuống sàn thuyền.
“Hử?”
Cảnh tượng này đã lập tức thu hút ánh mắt của Gian Dương.
“Không thể tin được, sau khi hắn tự nhảy xuống hồ vậy mà vẫn có thể chống đỡ bơi được lên bờ.”
Tào Dương thấy vậy thì thay đổi sắc mặt.
“Lúc chúng ta chìm xuống hồ cũng không thể nào cử động được, mặc dù bây giờ hình như quỷ hồ đã thay đổi, lực khống chế không mạnh như lúc trước, nhưng một ngự quỷ nhân muốn bơi lên là điều không thể nào, hồ này có thể nhấn chìm tất cả mọi thứ.”
Gương mặt Liễu Tam cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Bộ quần áo kia, rất đặc biệt, người hắn cũng không bị ướt nhiều, mà nước trên cơ thể cũng nhanh chóng rút đi.”
Dưới sự thăm dò của quỷ nhãn, Dương Gian đã để ý đến chi tiết nhỏ này.
Lý Quân lại nói:
“Không chỉ như vậy, trên cánh tay khác của hắn còn ôm mộ bộ nữ thi.”
“Là nữ thi quấn lấy hắn, hay là người do hắn vớt từ đáy hồ lên, vẫn cần phải bàn bạc.”
Dương Gian nói.
Trên chiếc thuyền đen nhỏ.
Ông chủ Lưu vội vàng đỡ ông lão Độc Nhãn kia dậy:
“Tình hình thế nào rồi, thành công hay là thất bại?”
“Thi thể đã về rồi, nhưng muốn để cô ấy sông lại như trước thì khó, ta cần phải quay về từ đường, chỉ có như vậy mới có thể cứu cô ấy sống lại.”
Sắc mặt ông lão Độc Nhãn không chút thay đổi, hắn khẽ nhìn về nủ thi bên cạnh mình một cái.
Nữ thi kia ước chừng mới hai mươi tuổi, vô cùng trẻ trung, nhưng không biết cơ thể cô đã chứa bao nhiêu nước trong hồ, chỉ đơn thuần nằm đó mà cơ thể không ngừng tràn ra thật nhiều vệt nước.
“Từ đường lúc này đã bị nhấn chìm rồi.”
Ông chủ Lưu nói.
“Đồ vật vẫn còn là được rồi.”
Ông lão Độc Nhãn đứng dậy, nhưng lại loạng choạng suýt thì ngã xuống.
Dường như cơ thể đã phải chịu ảnh hưởng gì đó.
Mặc dù nước trên người ông lão Độc Nhãn đã rút đi hết, nhưng quần áo lại thay đổi, biến thành một chiếc áo choàng nữ màu đỏ, bên trên vẽ chi chít những đồ án linh dị.
Nếu không có chiếc áo choàng này, hắn cũng không thể nào bơi từ đáy hồ lên được.
“Đi thôi, nơi này đã không còn chuyện của chúng ta nữa rồi, nếu còn không đi, chỉ sợ chút nữa chúng ta sẽ chết trong tay đám hậu sinh này, hơn nữa người của họ đều ở đây, tin chắc rằng có thể ứng phó với tình cảnh bây giờ, nếu như họ vẫn không có cách giải quyết như lúc trước, có thêm cả chúng ta cũng chỉ đành chịu chết thôi.”
Ông lão Độc Nhãn ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm hỗn tạo giữa bùn cát với nước hồ.
Ông chủ Lưu gật đầu:
“Lẽ ra chúng ta không nên đi chuyến này, không bị cuốn vào vụ này, có lẽ cũng không mất đi một người.”
Nói xong, con thuyền nhỏ màu đen nhẹ nhàng lắc lư, đưa họ rơi đi.
“Họ muốn đi? Không thể để cho cái lão già suýt nữa thì hại chết tôi kia đi như vậy được.”
Liễu Tam mạnh mẽ đi về phía trước mấy bước, chuẩn bị ra tay.
“Đủ rồi đấy.”
Dương Gian đưa ta ra ngăn hắn lại.
Bước chân Liễu Tam hơi ngừng lại:
“Cậu cũng nên đấu với họ đi, cứ để họ chạy như vậy, sau này có thể thành hiểm hoạ ngầm đấy, bây giờ diệt luôn, tránh cho đêm dài lắm mộng.”
“Anh muốn giết, thì đợi sau khi việc này kết thúc hẵng ra tay, bây giờ động thủ cũng chẳng có giá trị gì, hơn nữa có khi còn bị kẻ khác loại bỏ vài người.”
Dương Gian nói.
“Mấy người chúng ta liên thủ, giải quyết hắn ta cũng chỉ trong vài giây.”
Thái độ của Liễu Tam vô cùng kiên quyết, còn khuyên Dương Gian ra tay.
Bởi vì chiếc thuyền đen nhỏ càng lúc càng xa, dần dần trở nên mơ hồ, rồi dường như biến mất trên mặt hồ.
“Lúc trước thì chỉ cần vài giây, bây giờ thì không phải vậy, trên người ông lão Độc Nhãn kia có thêm một bộ quần áo, đến cả quỷ hồ hắn cũng bơi lên được, hơn nữa nếu thực sự động thủ, anh nghĩ nhóm chúng ta sẽ chỉ đối mặt mỗi mình hắn thôi sao? Anh muốn ép hai người kia thay đổi lập trường thành đối đầu với chúng tôi sao?”
Dương Gian nhắc nhở lần nữa.