“Không đủ, cái này không giết được tôi, người cuối cùng phải chết vẫn sẽ là cậu, người trẻ tuổi à, tôi khuyên cậu hãy tự lo cho bản thân đi, nếu buông bỏ hết thù hận thì tất thảy sẽ bình an vô sự, nếu thực sự ra tay, tôi sẽ giết chết cậu.”
Ông già Độc Nhãn hơi nheo mắt, mở miệng nói.
“Vậy à? Đáng tiếc rằng tôi đã hạ quyết tâm, đêm nay hoặc là giết ông rồi trở về, hoặc là bỏ mạng ở trong từ đường.”
Liễu Tam nói, nói xong thì đạp nước lướt qua cổng lớn của từ đường, lập tức tiêu sái đi đến.
Ông già Độc Nhãn thở dài: “Vậy sao, đúng là thật đáng tiếc.”
Ngay sau đó, cổng lớn của từ đường cót két một tiếng, xô vào làn nước rồi đóng sầm lại.
Lúc này trong lòng hai người đều hiểu rõ, hôm nay bất luận thế nào thì có một người sẽ phải chết, nếu không thì mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc.
Mà ở bên phía trạm phục vụ, mọi người vẫn chưa phát hiện Liễu Tam thừa dịp đêm tối trốn đi, không, nghiêm túc mà nói thì hắn không hề trốn đi, vì Liễu Tam vẫn còn ở trạm phục vụ, không hề rời đi.
Rõ ràng.
Thứ còn ở lại trạm phục vụ chỉ là người giấy mà thôi.
Dù sao bản thân hắn cũng biết lần này trả thù là chuyện riêng, mấy đội trưởng khác cũng không nhất thiết phải giải quyết chuyện này cùng hắn, vì thế Liễu Tam cũng không định trưng cầu ý kiến của những người khác mà trực tiếp chạy đến đây báo thù.
Biết trước!
Liễu Tam vẫn chưa động thủ mà vận dụng năng lực biết trước của mình.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn chợt biến đỏi, phát hiện ra có thứ gì không bình thường.
“Phát hiện ra rồi à? Đáng tiếc là chậm rồi, ở từ đường vẫn chưa có ai chịu được qua thời gian một nén nhang.”
Trong khi ông già Độc Nhãn nói chuyện, mấy linh vị phía sau cũng lần lượt đổ xuống.
Sau đó, một đám bóng dáng mờ ảo lì dị đứng sau lưng hắn.
“Thuận tiện giới thiệu với kẻ đời sau nhà cậu một chút, ta tên là Hà Liên Sinh, mặc dù ra rất ít di chuyển trong giới linh dị, lúc trước người quen ta cũng không nhiều, nhưng cũng có một cái bí danh là: chiêu hồn nhân.”
“Chiêu hồn nhân, Hà Liên Sinh.”
Đây là lần đầu tiên ông lão Độc Nhãn tiết lộ tin tức về thân phận của mình.
…
Người chiêu hồn, Hà Liên Sinh.
Lúc này, ông lão một mắt đã bỏ qua mọi quy tắc của trấn Thái Bình và tiết lộ tên của mình, như muốn đặt chân vào linh giới một lần nữa và lấy lại tinh thần thời còn trẻ trung của mình.
Chẳng bao lâu sau ông ấy cũng đã nghĩ rằng sẽ rời khỏi trấn Thái Bình và ra ngoài xông pha một thời gian. Nhưng thật tiếc nhiều luật lệ và điều cấm kỵ đã hạn chế ông và khiến ông phải ở lại đây.
Những trách nhiệm và sứ mệnh đè nén trên lưng cho ông.
Cho đến hôm nay, ông mới có thể hơi ưỡn ngực.
Và đây không phải là vì bất kỳ mối hận thù nào, mà chỉ để bảo vệ từ đường này, bảo vệ quan tài màu đỏ phía sau từ đường.
“Đây, không phải là nơi mà cậu có thể tùy tiện làm xằng làm bậy.”
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hà Liên Sinh lộ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Phía sau.
Những bóng hình giống như quỷ quái đang ngày một nhiều lên.
Trong số những bóng hình đó có cả đàn ông và phụ nữ, trẻ nhỏ và người già. Mỗi người đều là độc nhất vô nhị.
Những người này đại diện cho quá khứ của trấn Thái Bình và là những tồn tại đã chết từ lâu.
Chỉ là Hà Liên Sinh đã sử dụng một số sức mạnh linh dị đáng kinh ngạc để đưa những người từ quá khứ đến hiện tại thông qua linh vị của mình như một phương tiện.
Loại hiện tượng này giống như chiêu hồn.
Vì lý do này, Hà Liên Sinh mới có biệt hiệu là người chiêu hồn.
Nhưng người chết trong quá khứ không thể ở lại hiện tại trong một thời gian dài, hơn nữa người ở trấn Thái Bình từng là người trong linh giới, trên cơ thể mỗi người đều có một con lệ quỷ nên việc này cực kỳ khó khăn. Mà thời gian lưu lại cực kỳ ngắn, thời gian lưu lại lâu nhất cũng không quá một nén hương.
Nhưng nếu chỉ có thế này thì cái tên gọi người chiêu hồn cũng quá là vô dụng rồi, không đủ sức thuyết phục những người khác ở trấn Thái Bình.
Điều kinh dị thực sự của Hà Liên Sinh là ông ta đã gọi những người chết từ quá khứ lên, trong khoảng thời gian ở lại đó, ông ta đã sở hữu sức mạnh linh dị mà ông ta có khi còn sống.
"Lão già này vẫn còn giấu một món nghề như vậy sao? Lúc trước khi đấu với Dương Gian căn bản ông ta không thực sự ra đòn. Không, khả năng như vậy chắc chắn phải có một cái giá nào đó. Ông ta không phải không muốn sử dụng nó, mà là”
Liễu Tam vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn những bóng thân đáng sợ đang dần hiện ra.
Hắn cảm thấy lo lắng mạnh mẽ trong lòng.
Tuy nhiên, khi lớp da vàng như tờ giấy bong ra khỏi cơ thể anh ta, cái xác già lạnh lùng đáng sợ dần hiện ra, hắn lại tăng thêm một chút tự tin.
Không ai hiểu rõ hơn hắn, sự đáng sợ của cái xác già nua này.
Vì vậy, hắn không nghĩ ông già tên Hà Liên Sinh này có thể chống lại nó.