Linh dị sống lại chính là một loại cấm kị, nó là điều không được chấp nhận trong mắt thế hệ trước.
Nhưng vì người trẻ duy nhất của cổ trấn, họ đã phá vỡ quy tắc này, tạo ra một điều cấm kị.
“Sẽ không thất bại đâu.”
Ông già Độc Nhãn nhìn tấm linh vị đang dần vỡ ra, đặc biệt là bên trên tấm bài vị, ánh mắt hắn lại hiện lên vài phần ký ức.
Dường như hắn đã trở về mấy chục năm trước.
Hắn vẫn thường đến ngồi trong từ đường, canh giữ nơi này, nơi từ đường tĩnh mịch trầm lắng này lại chất chứa rất nhiều niềm vui.
Đó chính là một bé gái rất đáng yêu.
Cô thích chơi đùa, thích âm ĩ, thích nghe kể chuyện xưa, chạy băng băng trong lòng cổ trấn như đang chào đón một thời đại mới.
Thế nhưng cái thế giới tuyệt vọng này đã nuốt mất niềm hi vọng cuối cùng của cổ trấn.
Hắn chỉ có thể ngậm ngùi cảm khái chứ không thể làm gì khác.
Nhưng hôm nay đây.
Hắn đã phá vỡ tất cả những quy tắc có thể phá vỡ, chỉ vì khiến một người trẻ tuổi chết trong quỷ hồ sống lại.
Tuy nhiên, trong bầu không khí vô cùng căng thẳng, một giọng nói xuất hiện.
“Quả nhiên, mấy lão già các ông vẫn chưa rời đi, vẫn còn trấn giữ ở cái nơi này, được lắm, mạng của ông, hôm nay tôi sẽ đoạt lấy.”
Đó chính là giọng nói của Liễu Tam.
“Là ngưởi trẻ mà ban ngày bị chúng ta dìm xuống hồ.”
Ông chủ Lưu vừa nghe thấy giọng nói liền đoán ra.
“Để tôi đi cản hắn.”
Ông già Độc Nhãn phất tay nói:
“Đây là ân oán do tôi gây ra, không thể để ân oán này dây lên người hậu bối được, các người không cần nhúng tay vào, tôi đi giải quyết, mấy người ở đây canh chừng chiếc quan tài này là được rồi.”
“Thực sự không cần bọn tôi giúp đấy à?”
Ông chủ Lưu vô cùng lo lắng mà hỏi.
Hắn biết hôm nay sau khi đáng với người đằng sau gọi là Dương Gian, còn có thêm một con chó dữ xâm nhập ý thức, lúc này, trạng thái của ông già Độc Lão rất không ổn.
Hơn nữa, vừa rồi bộ quần áo kia cũng đã cởi xuống, lưu lại trong quan tài.
“Tôi có thể đàn áp hắn một lần, thì cũng có thể đàn áp hắn lần thứ hai, không có việc gì.”
Ông già Độc Lão đi ra ngoài.
Rất nhanh.
Hắn đứng bên trong từ đường đã nhìn thấy Liễu Tam đứng ngoài cửa.
Lúc này Liễu Tam đang đứng trên mặt nước một cách khó tin, không hề chìm xuống.
Sắc mặt ông già Độc Nhãn cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, sau đó nhíu mày.
Vì bên trong con mắt trắng dã của hắn, người hắn nhìn thấy không phải là Liễu Tam, mà là một bộ nữ thi lanh lẽo đang đứng trên mặt hồ, bộ nữ thi không đầu kia gắn liền với Liễu Tam, chống đỡ để hắn không bị chìm xuống đáy hồ.
Đây là lời nguyền của quỷ hồ.
Trúng lời nguyền nhưng lại không sao, mà ngược lại trong hoạ gặp được phúc, thu được khả năng đứng ở trên mặt hồ.
“Đám đời sau kia có lẽ đã chạy cả rồi cho nên chỉ có một mình ngươi quay lại báo thù?”
Mặt ông già Độc Nhãn không để lộ chút biểu tình gì.
Liễu Tam cười lạnh rồi nói:
“Báo thù? Đúng là tôi đến báo thù, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, chính ông đã dìm tôi xuống hồ thiếu chút nữa mất mạng, còn hai kẻ nữa đâu, trốn đi làm gì rồi?”
Hắn liếc mắt về phía sau từ đường một cái.
“Cậu còn sống được đúng là cũng không tồi, vậy sao còn đi tìm chết.”
Tròng mắt trắng dã của ông già Độc Nhãn chuyển động, kì lạ nhìn chằm vào hắn.
“Không xuất hiện cũng được, dù sao mục tiêu của tôi cũng chỉ có một mình ông, còn về phần tìm chết, tạm thời tôi vẫn chưa có ý nghĩ như vậy.”
Trong khi Liễu Tam nói chuyện, lớp da người trên cơ thể cũng dần dần bong ra.
Thứ dấu ở tầng thứ hai của cơ thể người giấy cũng dần dần xuất hiện.
Đó là một bộ tử thi già nua, kinh sợ khiếp người, nó được bọc lại bằng người giấy, giấu diếm kỹ càng.
Hơn nữa lần này, Liễu Tam không chỉ bày ra một đôi tay mà gần như là cả thân mình.
Duy chỉ có khuôn mặt là vẫn còn nguyên vẹn, được dán bằng giấy vàng, thuộc về người giấy.
Nhìn thấy bộ thi thể già nua này, sắc mặt của ông già Độc Nhãn cũng hơi biến đổi, có phần ngạc nhiên:
“Hoá ra là vậy, hoá ra trong thân thể cậu lại ấn giấu một thi thể như vậy.”
“Sợ rồi sao? Nói thật tôi cũng không dám thả nó ra, đây là lệ quỷ thực sự đáng sợ, càng nhiều bộ phận được bày ra khả năng mất kiểm soát càng lớn, một khi mất khống chế hoàn toàn, thậm chí tôi còn có thể chết, Liễu Tam tôi bình sinh không dám mạo hiểm, nhưng vì diệt ông, tôi thấy mạo hiểm một lần cũng thực đáng giá.”
Liễu Tam lạnh lùng nói, thậm chí hắn còn chủ động để lộ ra căn nguyên của mình.
Sở dĩ làm như vậy, không phải vì hắn ngu ngốc, mà vì hắn có tự tin.
Nếu đến nước này vẫn không ép chết được đối phương, vậy thì để lộ căn nguyên đã không còn quan trọng nữa rồi, dù sao người chết cũng là mình.
Nếu như có thể nghiền chết hắn, vậy thì người chết cũng sẽ không thể tiết lộ bí mật.