Dừng lại chờ đợi một lúc.
Ông lão Độc Nhãn đi đến trước hàng linh vị, chẳng cần nhìn quá nhiều, hắn đã ghi tạc tất cả vị trí của các linh vị này trong lòng, hắn tuỳ tay cầm một tấm linh vị lên.
“Đi theo tôi.”
Hắn buông một câu, sau đó đi vào phía sau của từ đường.
Ông chủ Lưu và người đàn ông không mặt ở sau không nói lời nào mà theo vào.
Phía sau của từ đường rất rộng, cũng rất trống trải, trái phải cũng có vài căn phòng, nhưng cửa phòng đều bị khoá chặt.
Ông già Độc Nhãn đi đến trước cửa của một phòng trong số đó, sau khi mở cửa phòng, ở giữa phòng bày hai chiếc ghết dài, ghế dài đang bị ngâm trong nước, mà ở trên ghế lại có một cỗ quan tài, chiếc quan tài này được sơn màu đỏ tươi thắm, tuy nhìn có vẻ đã được đặt từ rất lâu nhưng vẫn mới tinh như thuở ban đầu.
“Đặt thi thể vào đi.”
Ông già Độc Nhãn nói.
Người đàn ông không mặt gật đầu, mở nắp chiếc quan tài màu đỏ rồi đặt nữ thi đã vớt được ở trong hồ từ trước đó vào.
Trên người nữ thi mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ.
Màu sắc chiếc áo đã mờ nhạt, ảm đạm, bên trên có in rất nhiều những hoa văn kỳ lạ, thân hình vặn vẹo, gương mặt gớm ghiếc, còn có cả tứ chi quái dị…. giống như có rất nhiều lệ quỷ đang ký gửi vào đây, khiến người ta không rét mà run.
“Đậy nắp quan tài cẩn thận, đặt linh vị lên trên đi.”
Ông lão Độc Nhãn lại nói.
Người đàn ông không mặt tiếp nhận linh vị, lại đậy nắp quan tài rồi mới đặt linh vị lên trên quan tài.
Đúng lúc này, không biết ông lão Độc Nhãn lấy từ đâu ra một xấp giấy trắng rất dày, trên nền giấy trắng có viết thứ đó, trên mặt có chi chít những nét chữ màu đen.
Tiếp sau đó hắn lại lấy ra một nén hương.
Nén hương này vô cùng quen thuộc, dường như rất giống với nén hương trước cỗ quan tài bên trong cổ trạch lúc trước.
Nếu như châm ở trước mộ phần, có thể đánh thức ký ức đã qua của con người, nhưng chỉ có thể tồn tại trong thời gian một nén hương.
Đó là một loại vật phẩm linh dị được chế tác vào thời kỳ dân quốc.
Không nghĩ đến bây giờ vẫn còn thứ đồ như vậy.
Rất nhanh, nén hương đã được châm lên.
Hương thơm kỳ lạ toả ra, làn khói mờ mờ ảo ảo, ngưng tụ lại không chịu tan, phiêu đãng đến trước quan tài đỏ.
Khi làn khói mờ ảo kia thổi qua tấm bài vị, một cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra, vậy mà lại có hình bóng của một cô gái trẻ hiện lên từ làn sương khói, cô gái kia mới chừng đôi mươi, nhưng lại có diện mạo y đúc với nữ thi trong quan tài đỏ.
“Có thể thành công sống lại hay không, tôi cũng không dám chắc chắn.”
Vẻ mặt ông lão Độc Nhãn có phần thất vọng, không biết lấy từ đâu ra một que diêm, châm vào xấp giấy trắng dày trong tay.
“Cứ thử xem sao, nếu như không được, cổ trấn của chúng ta đúng là tiêu đời rồi, vốn dĩ mấy người thuộc thế hệ của chúng ta cũng đều chết cả rồi, hôm nay lại mất thêm một người nữa, nếu như hậu bối có thể bình an trở về, tất thảy đều coi như đáng giá.”
Ông chủ Lưu nói.
Người không mặt không thể nói chuyệ được, hắn chỉ hướng mặt về phía quan tài.
Tuy rằng không có mắt, nhưng giống như hắn đang nhìn rất chăm chú.
“Vù!”
Bỗng nhiên.
Phía trước quan tài đỏ, một trận gió lạnh nổi lên, chỗ giấy trắng bị đốt cũng lập tức bị thổi tung lên, trong không khí cũng nồng nặc mùi tro giấy.
Đồng thời, nén hương bị châm lên cũng toả ra một làn khói không bị gió thổi tan, thay vào đó nó chui vào bên trong quan tài đỏ một cách khó lý giải.
Thoạt nhìn thì giống như có thứ gì đó trong quan tài đang hút đám khói đó vào trong.
Những hiện tượng linh dị liên tiếp xảy ra, nhưng đối với cả ba người đã tập mãi thành quen này cũng không có gì là không ổn cả, chỉ là họ đang gắt gao nhìn vào quan tài, giống như đang đợi một kết quả nào đó sẽ xuất hiện.
Không biết có phải ảo giác hay không.
Qua một lúc sau, chiếc quan tài màu đỏ kia bỗng hơi rung lên.
Đồng thời, linh vị đặt trên quan tài đỏ cũng kêu răng rắc một tiếng, nứt ra tạo thành một lỗ hổng.
Có một loại lực lượng linh dị khó có thể lý giải đang quấy nhiễu tất cả mọi thứ xung quanh.
Linh vị chậm rãi nứt ra, huong cháy nhanh chóng, giấy trắng bay xung quanh quan tài càng đốt càng ít, cuối cùng đến cả tro giấy cũng tiêu biến.
Trong khi những việc này phát sinh, quan tài cũng rung lắc ngày càng mạnh.
Giống như, bộ nữ thi trong quan tài đã xảy ra biến hoá gì đó.
“Tỉnh lại đi, cô không nên chết như vậy.”
Ông già Độc Nhãn thấp giọng nói nhỏ.
Ông chủ Lưu nhắc nhở:
“Vân nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu như tỉnh lại không phải người vậy thì tỉnh lại chính là một con lệ quỷ đáng sợ, đến khi đó e là chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm. Loại chuyện này chứa ẩn đầy bất trắc, không ai dám đảm bảo kết quả là tốt.”
Người không mặt cũng gật đầu, đồng tình với ý kiến này.