Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2555 - Chương 2555: Trấn Thái Bình Xong Rồi

Chương 2555: Trấn Thái Bình Xong Rồi

Mà trong một số trạm phục vụ trên đường cao tốc ở vùng lân cận thành phố Trung Châu.

Lý Quân đã báo cáo xong tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay, cũng đã nhận được một lời phản hồi tạm thời.

“Bên phía tổng bộ nói thế nào?”

A Hồng vừa soi gương vừa trang điểm hỏi.

Lý Quân thả điện thoại vệ tinh xuống:

“Nếu không có biện pháp nào tốt, chỉ còn cách phong toả quỷ hồ, từ bỏ hành động, bên phía tổng bộ cũng đã đồng ý rồi, đây là biện pháp xử lý ít gây ra thương vong nhất, hơn nữa trước mắt tổng bộ cũng không thể điều động những đội trưởng khác qua đây giúp đỡ, cho nên ngày mai vẫn phải dựa vào mấy người chúng ta thôi.”

A Hồng nhìn ngắm bản thân mình trong gương, trang điểm đậm đẹp, nhìn qua thì vô cùng duyên dáng, nhưng kỳ thực lại để lộ ra một loại biểu cảm cứng ngắc kỳ lạ, không có sức sống, âm trầm đáng sợ, khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Cô lại thở dài một hơi:

“Lần này mà vẫn có thể sống thì cũng đã không tồi rồi.”

“Tôi cần phải phân tích thông tin tình báo một chút, xem xem có thể tìm ra phương pháp nào tốt hơn để đối phó sự kiện quỷ hồ không.”

Lý Quân không hề phung phí thời gian, hắn không cần ngủ, cho nên lúc này đang bắt đầu tự nghĩ đối sách.

Hắn hy vọng nhờ suy ngẫm hết lần này đến lần khác có thể nhạy bén hơn mà nghĩ ra một biện pháp nào đó.

Nhưng ngược lại, Tào Dương lại có vẻ ung dung thoải mái hơn nhiều.

Hắn thoát ra khỏi quỷ hồ, thành công được giải cứu, dưới loại tình cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết này thì nhiệm vụ có thành công hay không cũng không còn quan trọng nữa.

“Ngủ thôi, ngủ thôi.”

Tào Dương tìm một nơi rồi nằm xuống, định ngủ một giấc trước rồi nói.

Lúc này, Dương Gian cũng không có hành động nào khác, hắn ngồi một mình trên ghế, một tay cầm trường thương đã nứt ra, tay còn lại thì chống đầu, tuy rằng mắt đã nhắm lại nhưng trong bóng tối vẫn mở một con quỷ nhãn, hơn nữa còn nhìn không chớp mắt vào cái xó xỉnh ở trong phòng.

Nơi đó không có gì hết, nhưng lại phát ra lạnh lẽo khó hiểu, giống như có một lệ quỷ không thể nhìn thấy đang trú ngụ.

Hắn không dám đi ngủ.

Vì Dương Gian không dám chắc nếu khi bản thân ngủ say liệu có bị con chó kia nhìn chằm chằm nữa không, mặc dù đây là thứ quỷ mà bố hắn dành cả đời để nuôi dưỡng, nhưng tính cách của đám ma quỷ thì khó mà xác định được.

Trước khi nắm chắc, Dương Gian cũng không muốn tiếp xúc với con chó kia.

Ít nhất cũng phải đợi đến khi sự kiện quỷ hồ kết thúc hắn mới tìm thời gian và cơ hội đi tiếp xúc với con quỷ kia.

Tình hình trước mắt vẫn chưa thích hợp.

Cho nên bây giờ Dương Gian định yên bình trải qua một đêm.

Thế nhưng sự việc xảy ra ngày hôm nay vẫn chưa thực sự bình ổn.

Phạm vi ảnh hưởng của quỷ hồ quá lớn.

Lúc này, nguyên nhân vì trước đây Dương Gian do dự khi thay đổi địa hình, khiến cổ trấn Thái Bình bị ngập, nhưng cũng không ngập hoàn toàn, phần lớn các kiến trúc đều chìm trong hồ nước, nhưng ở một vài nơi có địa thế cao vẫn còn có kiến trúc nhô lên khỏi mặt nước, chỉ là hơn phân nửa chỗ kiến trúc này đã đọng nước.

Lúc này có một con thuyền mày đen nhỏ đã dừng trước từ đường bị dìm mất một nửa của cổ trấn.

Lúc này ông lão Độc Nhãn cầm đầu, còn có ông chủ Lưu mở khách sạn và người không mặt đều đến đây.

Ba người đều là những người dân cũ duy nhất còn sống sót của cổ trấn Thái Bình, những người khác cũng chỉ là những người bình thường di cư đến đây, đối với cội nguồn của cổ trấn Thái Bình hay bí mật của này họ đều không hiểu.

Mà từ sau khi nơi này bị bao phủ, cổ trấn Thái Bình đã không còn bóng người, chỉ còn có mấy người họ lưu lại đây.

Nước đọng trong từ đường rất sâu, đã gần đến bên hông rồi.

Chiều sâu của nước đọng không phải là vấn đề, vấn đề là chỗ nước đọng này có liên quan đến quỷ hồ.

Nói cách khác, chỗ nước đọng này có thể tùy lúc mà phát sinh những tình huống linh dị.

Mặc dù là như vậy nhưng ông lão Độc Nhãn vẫn lời khỏi thuyền nhỏ màu đen, rẽ làn nước đọng, đi vào bên trong từ đường.

Phía sau, trên lưng người không mặt cao lớn kia là một nữ thi trẻ tuổi, ở giữa còn có ông chủ Lưu đang cầm một ngọn đèn dầu còn sáng.

“Ài, thị trấn Thái Bình tiêu rồi. ’

Ông chủ Lưu lại thở dài một hơi, nhìn thấy từ đường ngập tràn nước thì không khỏi cảm khái.

Ông già Độc Nhãn dừng bước, thoáng ngẩng đầu nhìn lên mấy bài vị ở từ đường.

Các linh vị được bày ở trên cao vì thế nên cũng không bị vấy nước, hơn nữa mỗi một chỗ đặt linh vị cũng đều khô ráo sạch sẽ, đến cả bụi bẩn cũng không có, những chỗ xung quanh cũng đều được sắp xếp gọn gàng.

Mỗi một nơi đều là tâm huyết cả đời này của ông lão.

Hắn đã canh giữ ở đây mấy chục năm trời, vốn tưởng có thể canh giữ nơi này đến hơi thở cuối cùng, không ngờ còn chưa đến lúc ấy thì từ đường đã bị ngập.

Bình Luận (0)
Comment