Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2561 - Chương 2561: Tự Chiêu Hồn Bản Thân

Chương 2561: Tự Chiêu Hồn Bản Thân

“Tôi sống lại rồi?”

Lúc này cô gái trẻ ngồi trong quan tài vẫn có vẻ khó tin, miệng lầm bẩm tự hỏi.

Cô nhấc tay lên nhìn, không còn trắng bệch lạnh lẽo mà ngược lại còn dư âm của hơi ấm, có hơi thở của người sống. Ngoại trừ điểm ấy ra cơ thể cũng không giống như trước, dường như mọi linh dị trong cơ thể đều đã biến mất, chỉ còn sót lại bộ quần áo vô cùng đặc biệt này thôi.

Cô biết bộ quần áo này, là đồ của tiệm may trong thị trấn Thái Bình.

Đúng lúc này, ông chủ Lưu đã trở lại, hắn nghe thấy đằng sau từ đường có động tĩnh, giây phút khi hắn nhìn thấy người thiếu nữ trẻ thì có phần sửng sốt.

Nhưng mọi thứ lại có vẻ hợp lý.

“Là ông ấy dùng biện pháp chiêu hồn, kết hợp với một số lực lượng linh dị để gọi cô sống lại.”

Ông chủ Lưu hơi trầm ngâm một chút rồi mở miệng nói:

“Thế nhưng Hà Liên Sinh, ông ấy chết rồi, vừa rồi ông ấy bị một kẻ đời sau đánh chết. Nếu cô không có vấn đề gì thì ra xem ông ấy đi, thuận tiện giúp ông ấy dọn dẹp thi thể, vừa hay, cỗ quan tài này vẫn có thể dùng được, không bị lãng phí.”

Hà Liên Sinh chết rồi?

Sau khi nghe tin, gương mặt thiếu nữ lộ rõ vẻ kinh ngạc:

“Ông Hà sao có thể chết được…”

“Ai cũng đều phải chết, ai cũng không thoát được, những tiền bối đời trước cũng đã chết huống hồ là mấy người như chúng tôi.”

Ông chủ Lưu nói.

“Tôi không tin.”

Cô gái có phần kích động, cô không thể chấp nhận nổi cái chết của Hà Liên Sinh.

Cô vội vội vàng vàng nhảy ra khỏi chiếc quan tài đỏ, cả người lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào vũng nước, cũng may có người không mặt thân hình cao lớn đứng bên cạnh đỡ lấy cô.

Thiếu nữ chạy thật nhanh đến từ đường, trên người cô vẫn còn nhỏ xuống những giọt nước lạnh lẽo.

Quả nhiên vừa đến từ đường, thiếu nữ đã thấy ở giữa từ đường là một khối thi thể không có đầu, thi thể kia bất động nhưng không hề bị đổ xuống, mà ông chủ Lưu lại nhặt lên một chiếc đầu người chết, đặt lên trên bàn thờ của từ đường, che lại bằng một tấm vải đỏ.

Nhìn thấy một cảnh tượng tàn khốc như vậy, con ngươi của cô gái trẻ co rút, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, sau đó nước mắt tuôn xuống không ngừng.

Hà Liên Sinh không chỉ đơn giản là một người già của cổ trấn Thái Bình.

Mà còn là ông nội của cô.

Tuy không phải là ruột thịt, nhưng cô cũng mang họ Hà, hơn nữa cô cũng lớn lên ở cổ trấn Thái Bình, Hà Liên Sinh canh giữ từ đường vẫn luôn là một ký ức sâu đậm nhất thời thơ ấu của cô.

Không ngờ rằng, hôm nay trở lại đây, quay về từ đường lại thấy một cảnh tượng như vậy.

Ông chủ Lưu và người không mặt kia cũng đi theo qua đây, hai người họ đều trầm mặc một lúc, sau rồi mới nói:

“Đừng đau buồn quá, loại người như chúng ta sớm muộn gì cũng phải chết, nói nhẹ hơn một chút thì ông ấy cũng không sống được mấy năm nữa, chết lúc này cũng được rồi, chí ít ông ấy cũng giúp cô sống lại, cũng kết thúc được một hồi ân oán.”

Bây giờ hắn cũng có hiểu được đôi phần vì sao Hà Liên Sinh lại bị Liễu Tam kia giết chết rồi, trừ việc có điều cần lưu giữ, e là hắn muốn thông qua cái chết của mình để kết thúc mối ân oán rắc rối giữa đời trước và đời sau, để người đời sau của thị trấn Thái Bình có thể yên tâm xuất hiện ở bên ngoài.

Nếu hôm nay Hà Liên Sinh giết chết Liễu Tam.

Vậy thì tổng bộ sau lưng Liễu Tam, cùng với mấy hậu bối giỏi giang bên cạnh Liễu Tam nữa, e là sẽ không dễ gì bỏ qua cho Hà Liên Sinh.

Giết tới giết lui, cuối cùng mấy người của cổ trấn Thái Bình cũng đều đi tong.

Cho nên, Hà Liên Sinh đã dùng cái chết của mình để kết thúc tất cả tranh chấp.

“Ai, là ai đã giết ông Hà?”

Cô gái trẻ ngừng khóc, lộ ra lửa giận của báo thù.

Ông chủ Lưu vừa định nói chuyện.

Đột nhiên, một hương thơn kỳ lạ bay đến không gian trong từ đường.

Đây là mùi hương của thứ gì đó bị đốt.

Sắc mặt ông chủ Lưu hơi thay đổi, hắn lập tức đi kiểm tra, cuối cùng hắn phát hiện ra có một nén hương đang cháy ở trong một góc khuất của từ đường.

Nén hương kia được cắm trên vách tường.

Nó không giống với loại hương bình thường mà giống với hương chiêu hồn được cất trong từ đường như bảo bối hơn.

“Là ai đã thắp hương chiêu hồn?”

Ông chủ Lưu ngạc nhiên hỏi.

Nhưng hắn lại phát hiện, cây hương kia đã cháy hơn phân nửa, không giống như vừa mới châm, mà đã được châm từ trước rồi.

“Đừng có ở trong từ đường hô to gọi nhỏ nữa, là tôi châm hương chiêu hồn đấy, đây là lần chiêu hồn cuối cùng rồi.”

Lúc này, một giọng nói hư ảo vang lên trong từ đường.

Trong làn khói mịt mờ, một hình ảnh của ông già Độc Nhãn hiện ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chính là chiêu hồn nhân, Hà Liên Sinh.

“Ông…..”

Ông chủ Lưu thấy vậy thì giật mình, vươn tay chỉ vào hắn:

“Vậy mà ông lại tự thắp trước hương chiêu hồn cho mình, ông sớm đã chuẩn bị để chết rồi phải không?”

Bình Luận (0)
Comment