Hà Ngân Nhi gật đầu nói:
“Con đã nhớ kỹ rồi.”
“Con cũng đừng trách ta vì đã để con đi lên con đường này, chúng ta cũng không còn lựa chọn nữa rồi.”
Hà Liên Sinh lại thấy cảm khái, hắn lại nhìn nén hương chiêu hồn ở trên tường.
Chỉ còn lại một đoạn nhỏ.
Hà Liên Sinh tiếp tục nói:
“Không cần từ đường của thị trấn Thái Bình nữa, con hãy mang mấy tấm bài bị này rời khỏi nơi đây, tìm một nơi để xây dựng lại đi, lúc nhỏ ta đã kể con nghe về chuyện xưa của những tấm bài vị đó rồi, thực ra cũng không phải tích xưa, mà tất cả đều đã xảy ra trước đây, thời điểm cần thiết con có thể lấy linh vị làm cầu nối, gọi hồn người chết về.”
“Họ là những ngự quỷ nhân đáng sợ nhất, một khi sống lại thì có thể giải quyết tất cả mọi phiền toái thay cho con, nhưng con phải nhớ kỹ, chiêu hồn cần có cầu nối, mà linh vị là cầu nối duy nhất của họ, cho nên con chỉ có thể chiêu hồn một lần, xong lần này nếu muốn gọi thêm nữa thì phải tìm được đồ vật mà lúc sống họ đã từng dùng qua, nếu không thì không thể thực hiện lần chiêu hồn thứ hai.”
“Mấy linh vị kiêng kị nhất ta cũng chưa chiêu hồn qua lần nào, ta để lại cho con, hy vọng sau này chúng có thể giúp đỡ con.”
Hà Liên Sinh nói đến đây, ông chủ Lưu mới hiểu vì sao trong trận đấu lần trước với Liễu Tam hắn không dùng toàn lực.
Hắn vừa không muốn kết thù oán liên luỵ đến mấy người cuối cùng của thị trấn Thái Bình, cũng không muốn lãng phí môi giới chiêu hồn, còn muốn truyền cho chiêu hồn nhân thứ tư, quan trọng nhất là, hắn cũng không sống được mấy năm nữa.
Cho nên, ngày chết đến rồi, hắn lựa chọn để Liễu Tam giết hắn.
Đương nhiên, quả thực Liễu Tam cũng rất đáng sợ, cho dù Hà Liên Sinh có vật lưu giữ nhưng thằng oắt con kia cũng đã thực sự giết được hắn.
“Cuối cùng, đừng trả thù cho ta, cái chết của ta ta đã sắp xếp ổn thoả rồi, nếu con tìm cách báo thù chẳng khác nào quên đi trách nhiệm của chiêu hồn nhân, như vậy ta có chết cũng không thể yên tâm được, chiêu hồn nhân như chúng ta vẫn luôn tồn tại là để canh giữ từ đường, không màng thế sự, không kết oán với người.”
“Ta đã phá vỡ quy tắc, bởi vậy ta mới chết, đó cũng là một bài học.”
Cuối cùng, Hà Liên Sinh tận tình dăn dò để Hà Ngân Nhi không đi tìm Liễu Tam báo thù, chính vì lo lắng cô vướng vào rối rắm ân oán sau này khó mà thoát ra được, cuối cùng bị người ta giết chết, chặt đứt truyền thừa của chiêu hồn nhân.
Hắn không muốn thấy hậu duệ cuối cùng của thị trấn Thái Bình bị giết chết, cũng không muốn thấy truyền thừa của chiêu hồn nhân bị chặt đứt.
“Con đồng ý với ông, con sẽ không đi báo thù.”
Hà Ngân Nhi không nói nhiều lời chỉ cắn môi liên tục gật đầu đồng ý.
Và lúc này, Hà Liên Sinh có nói gì cô cũng đều sẽ đồng ý.
Vì đây là lần chiêu hồn cuối cùng rồi.
Mặc dù nếu có môi giới trong tay thì có thể làm mấy lần chiêu hồn, nhưng gọi hồn như vậy có phần mạo hiểm, chỉ có hương chiêu hồn mới là an toàn nhất, mà hương chiêu hồn thì mỗi người chỉ dùng được một lần.
Cũng có thể nói, lần này sau khi Hà Liên Sinh biến mất, rất khó để gọi hắn về lần nữa.
“Tốt lắm, con là hậu duệ ưu tú nhất, lang bạt bên ngoài mấy năm con đã trưởng thành rồi, ta cũng rất yên tâm.”
Hà Liên Sinh nói xong lại nói với ông chủ Lưu và người không mặt.
“Về sau hai người phải chăm sóc cô ấy thật tốt, ít nhất cũng phải nâng đỡ cô ấy một đoạn thời gian, đến khi cô ấy thực sự trưởng thành. Nhớ kỹ, cổ trấn Thái Bình không hề tiêu vong, chỉ cần chiêu hồn nhân còn, tất cả vẫn còn cơ hội xây dựng lại.”
Ông chủ Lưu lại thở dài một hơi:
“Ông cái người này, chết rồi vẫn còn sinh chuyện, còn phải giao cái nhiệm vụ như vậy, thôi vậy, dù sao lữ điếm của tôi cũng bị nhấn chìm rồi, không có nơi nào để đi, cùng nhau chuyển nhà đến nơi khác sống cũng tốt, chăm sóc lẫn nhau sau này chết còn có người nhặt xác cho, chỉ không biết cậu ta có ý kiến gì.”
Người không mặt đứng ở một bên khoa tay múa chân:
“Tôi không có vấn đề gì.”
“Tốt lắm, nếu mọi việc đã kết thúc, tôi cũng phải đi rồi, xử lý thi thể của tôi cho tốt, đừng gây ra hoạ gì.”
Hà Liên Sinh nói xong bèn xoay người rời đi.
Hắn quay đầu nhìn Hà Ngân Nhi một cái, cũng không còn lưu luyến gì nữa, đi càng lúc càng xa.
Nén hương chiêu hồn trên vách tường kia cũng dần dần tắt.
Khói nhang dần tản đi, bóng dáng Hà Liên Sinh cũng dần trở nên mơ hồ.
Khi nén nhang đã cháy đến tận cùng, khói ngang cũng tiêu tan, trước mắt không còn chút dư ảnh nào nữa.
Hà Ngân Nhi đưa mắt nhìn Hà Liên Sinh rời đi, khoảnh khắc đó cô không khóc, chỉ là có một loại ly biệt không nỡ chia xa.
Rất nhanh.
Hà Ngân Nhi không nói gì mà xoay người đi đến trước bàn thờ, cô vạch tấm vải đỏ kia ra.
Đầu của Hà Liên Sinh lộ ra.
Mắt của hắn mở to, chết không nhắm mắt, nhưng một tròng mắt trắng dã vẫn không ngừng chuyển động.