Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2570 - Chương 2570: Sân Khấu Kỳ Quái

Chương 2570: Sân Khấu Kỳ Quái

“Nương theo âm thanh đi xem thử đi.”

Mặt Dương Gian không chút biểu cảm, dường như hắn không hề sợ hãi, nhanh chóng đi tuần tra.

Rất nhanh.

Ở cuối con đường, sau một ngã rẽ, con người của hắn lập tức co rút, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, giống như gặp phải một việc gì đó hết sức đáng sợ.

Đó là một sân khấu kịch, một mảnh vải đen phủ lên sàn làm bằng gỗ, nhưng trên cùng của sân khấu lại treo một tấm vải trắng thật dài, loại phối hợp màu đen trắng khiến người ta cảm giác như đám tang, thực sự không biết sân khấu này được dựng cho người sống hau là dựng cho người chết nữa.

Chỉ là trên sân khấu này không có người cũng chẳng có quỷ, hoàn toàn trống rỗng.

Thế nhưng ở dưới sân khấu lại bày một chiếc ghế dài bằng gỗ, chiếc ghế này được sơn kín bằng sơn màu đỏ.

Tương tự như vậy, trên ghế dài cũng không một bóng người, không ai vào chỗ.

“Tất cả đều vô cùng quen thuộc.”

Dương Gian nhìn chằm chằm vào mảnh vải được buông thõng xuống trên sân khấu, một mảnh vải trắng toát hình chữ nhật rất giống với mảnh vải liệm hắn được nhận ở tổng bộ khi trước.

Chỉ là vải liệm của tổng bộ rất bẩn, lúc trước đã từng quấn thi thể, để lại dấu vết của thi thể, mà mảnh vải bố này lại vô cùng sạch sẽ, không vấy bẩn chút nào.

Còn chiếc ghế dài dưới sân khấu, thậm chí hắn đã từng thấy vật phẩm linh dị này.

Khi ở thị trấn Đại Đông, hắn bị một chiếc ghế dài gỗ màu đỏ chặn đường, có một con lệ quỷ đang ngồi trên ghế dài gỗ.

Bây giờ xem ra có thể con lệ quỷ ngồi trên ghế gỗ màu đỏ đến từ nơi này, cho dù không đến từ nơi này thì e rằng cũng có liên quan mật thiết với nơi này.

“Biết đâu, trên ghế gỗ đỏ không hề trống, mà là kín người ngồi, chỉ là thiếu mất môi giới nên không nhìn thấy mà thôi.”

Dương Gian nghĩ tới quy luật giết người của ghế gỗ dài màu đỏ.

Một khi ngồi lên, sẽ bị lệ quỷ giết chết, nhưng cũng đồng nghĩa với việc bạn có thể nhìn thấy lệ quỷ đang ngồi trên ghế gỗ đỏ.

Nếu không ngồi lên, vậy thì bạn chỉ có thể nhìn thấy một chiếc ghế gỗ dài màu đỏ trống rỗng mà thôi.

“Dương Gian, cậu phát hiện ra gì rồi.”

Lúc này Lý Quân bước đến, hắn không cẩn thận chút nào, cũng không lo lắng có thể bị tập kích.

Chỉ là hắn có tự tin, vì cơ thể làm bằng da người nên hắn không thể bị giết chết.

“Một sân khấu kịch trống rỗng?”

Mấy người A Hồng, Liễu Tam, Tào Dương, Phùng Toàn cũng nhanh chóng tới đây, nhìn thấy thứ đồ kia thì họ cũng hơi sửng sốt.

“Đừng lại gần.”

Dương Gian cản Lý Quân lại, cảnh cáo:

“Quỷ đang ở đó, đến quá gần coi chừng bị lệ quỷ bám lấy.”

“Tôi chẳng thấy cái gì hết.”

Quỷ hoả trong hốc mắt của Lý Quân lại nhảy lên, cho dù là ánh lửa của quỷ hoả cũng không thể chiếu ra bất cứ linh dị nào.

“Cái gì cũng không nhìn thấy thì mới nguy hiểm, chỗ ngồi sân khấu này không đơn giản như trong tưởng tượng đâu, tôi không khuyên mấy người đi vào, nhưng nhiên nếu mấy người thực sự muốn đi chết thì tôi cũng không cấm cản.”

Dương Gian nghiêm túc nhắc nhở.

Mấy người nghe vậy thì không khỏi rùng mình.

Thực sự họ không hề cảm nhận được chút nguy hiểm nào, họ chỉ nhận thấy có một sân khấu trống rỗng ngay trước mắt mà thôi.

“Rất không phù hợp khi nơi này có một sân khấu như vậy, không nhìn thấy những nguy hiểm khác, nhưng cậu đã cảm nhận được sân khấu này nguy hiểm không tưởng nổi, vậy cũng đừng đến gần nữa, dù sao thị trấn này cũng sẽ biến mất ngay lập tức.”

Liễu Tam nói.

Hắn cũng ý thức được nguy hiểm, trong lòng cũng kiêng dè, không dám đến quá gần.

“m thanh được phát ra từ sân khấu này, âm thanh không quá lớn, hơn nữa nghe còn có chút ồn ào, lúc trước nghe không rõ nhưng bây giờ tôi đã đoán được đại khái, có lẽ có người đang hát hí khúc.”

Tào Dương nhíu mày:

“Một sân khấu không bóng người lại phát ra tiếng hát hí khúc, đúng là không phải một ý nghĩ hay.”

Dương Gian không nói lời nào, chỉ là chăm chú nhìn vào sân khấu, sau đó quay người đời đi:

“Quan trọng là tôi không muốn nhiều chuyện, chuyện này ghi chép lập thành hồ sơ là được, không cần thiết phải phạm vào điều kị huý nào đó.”

Dương Gian cảm giác được nguy hiểm, hắn không muốn dính đến loại đen đủi này nên lựa chọn rời đi.

Những người khác có chút ngạc nhiên khi thấy hành vi của hắn. Vì dựa theo tính cách của Dương Gian, hắn sẽ không tránh nếu chưa tiếp xúc với sự kiện linh dị.

"Nguy hiểm như vậy à? Chúng ta đã từng gặp quỷ hồ, linh dị thẩm thấu từ quỷ hồ chắc không đáng sợ bằng quỷ hồ chứ."

Vẻ mặt của Lý Quân thay đổi, lộ ra vẻ suy tư.

"Phán đoán của Dương Gian rất chính xác. Dù sao cũng có một hiện tượng linh dị ở gần đó. Nó phải rất đáng sợ mới có thể xuất hiện dưới ảnh hưởng của quỷ hồ. Hắn lựa chọn không tránh đi là một cách tiếp cận thận trọng và an toàn, không có vấn đề gì đâu.”

Tào Dương nói.

Bình Luận (0)
Comment