Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2572 - Chương 2572: Lý Quân Lỗ Mãng

Chương 2572: Lý Quân Lỗ Mãng

Lý Quân không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nổi lửa thành phố này chỉ để xác định một số tình huống mà thôi.

Hiện tại xem ra thứ quỷ dị ở đây cũng chỉ là cái sân khấu này, thành phố trống rỗng chỉ là một loại hiện tượng linh dị tiếp cận hiện thực, không phải nguồn gốc của nguy hiểm.

"Tôi qua đấy xem một chút." Toàn thân Lý Quân là ánh lửa, hắn nhanh chân đi về phía trước, đi tới bên dưới sân khấu kịch.

Những chiếc ghế gỗ màu đỏ được đặt ngay ngắn xung quanh, đi giữa những chiếc ghế gỗ này cũng không gặp nguy hiểm gì, chỉ là hắn cảm thấy xung quanh lạnh lẽo lạ thường, ngay cả quỷ hỏa cũng không thể ngăn được cảm giác này.

Giống như thật sự có lệ quỷ ngồi ở đó.

"Trước đây Dương Gian nói muốn gặp quỷ thì phải ngồi trên ghế gỗ màu đỏ kia ghế gỗ là một loại môi giới, nó sẽ đánh vỡ ranh giới giữa người và quỷ."

Lý Quân đưa tay ra, muốn đụng vào ghế gỗ màu đỏ.

"Lý Quân, đừng bất cẩn, cậu đi điều tra tình huống, không phải đi liều mạng với lệ quỷ."

Tào Dương thấy cảnh này lập tức quát to một tiếng.

Lý Quân nghe vậy tay lập tức dừng lại:

"Yên tâm, tôi cũng coi như là người chết, mạng sống cũng không còn, còn nói gì liều mạng. Cho dù chết, tôi cũng có thể sống lại một lần nữa, không có gì."

Sau khi nói xong, hắn đưa tay ra và chạm vào chiếc ghế bằng gỗ màu đỏ.

Vừa chạm vào.

Lý Quân lập tức cảm thấy rùng mình, hắn không thấy trên chiếc ghế gỗ màu đỏ có thứ gì nhưng bàn tay hắn lại cảm thấy sền sệt, như chạm đến thứ gì.

Hắn vô thức thu tay lại và xem xét.

Trong lòng bàn tay của hắn có một dấu tay đỏ như máu, bàn tay này rất nhỏ, không phải bàn tay của người lớn mà là của một đứa trẻ khoảng mười hai tuổi.

Và không có vân tay trên bàn tay này, điều này cho thấy thứ vừa chạm vào có lẽ là bàn tay của một người không có da.

Nhưng nơi này có hơn mười chiếc ghế gỗ đỏ.

Nếu như trên mỗi một chiếc ghế gỗ đều có lệ quỷ, vậy thì nơi này có vấn đề rất nghiêm trọng.

Vẻ mặt của Lý Quân dần dần nghiêm trọng, nhưng dấu tay đẫm máu đỏ tươi trên lòng bàn tay cũng từ từ biến mất.

Bản thân hắn là một lệ quỷ khoác da người, sức mạnh linh dị không ảnh hưởng nhiều đến hắn, muốn giết hắn cũng không dễ dàng.

“Lên sân khấu xem xem.”

Sau đó, Lý Quân quay lại nhìn sân khấu màu trắng đen.

Sân khấu này được bài trí giống như một phòng tang lễ, tràn ngập cảm giác kỳ quái, âm thanh đứt quãng kỳ lạ truyền ra từ sân khấu nhưng âm thanh này không hoàn chỉnh, không thể nghe được đang nói gì. Mà thứ khiến hắn tò mò là thứ đằng sau bức màn rộng của sân khấu.

Lý Quân do dự một chút nhưng vẫn xoay người nhảy lên sân khấu.

Nhưng ngay lúc hắn nhảy lên, âm thanh trên sân khấu đột nhiên dừng lại.

"Lý Quân, đừng thử nữa, quay lại đi, cậu làm như vậy sẽ phá vỡ loại cân bằng nào đó."

Lúc này liễu Tam cũng nhịn không được nữa, thuyết phục Lý Quân trở về.

Một khi có chuyện xảy ra, họ sẽ bị cuốn vào.

Sự im lặng bao trùm khu vực gần sân khấu, những dải vải trắng treo lơ lửng từ từ đung đưa, một cơn gió lạnh khẽ thổi qua, quỷ hỏa xung quanh bị dập tắt với tốc độ khó tin. Cùng lúc đó, thành phố bị thiêu rụi trước đó lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu.

Lúc này, những chiếc ghế bằng gỗ màu đỏ dưới sân khấu bắt đầu chuyển động một cách kỳ lạ.

Ghế gỗ lùi về sau một chút.

Dường như tất cả những người ngồi trên ghế gỗ đỏ đều đang đứng dậy nhưng không thể nhìn thấy ai trong số họ.

Nhưng càng khiến người ta cảm thấy bí cách hơn.

Vì lúc này có ít nhất hai mươi chiếc ghế gỗ đỏ đang di chuyển và chỉ có hơn mười chiếc ghế gỗ đứng yên.

Lý Quân nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu, quỷ hỏa trong tay bùng cháy, hình dáng của một tòa cao ốc loáng thoáng hiện lên trong ngọn lửa.

"Lý Quân, đừng dò xét nữa. Đi thôi, nếu cậu không đi chỉ sợ là đi không nổi."

Nhưng ngay sau đó, Tào Dương bỗng dưng xuất hiện ở sau lưng Lý Quân.

Tào Dương vỗ vai Lý Quân, sau đó túm lấy hắn và biến mất ngay lập tức.

"Rút lui."

Phùng Toàn cũng nhận ra tình hình không ổn, xung quanh xuất hiện sương mù dày đặc, hắn không do dự sử dụng quỷ vực.

Màn sương mù dày đặc nhanh chóng lan ra, bao trùm lấy những người xung quanh.

Một nhóm người đang nhanh chóng rút lui, họ phải rời khỏi đây trước khi thành phố biến mất, không thể bị ảnh hưởng.

Mấy người đều dùng quỷ vực, tốc độ rút lui rất nhanh.

Họ đã xuất hiện ở vùng ngoại ô bên ngoài thành phố chỉ trong vài giây.

Bóng dáng của thành phố trước mắt càng ngày càng mờ, chỉ có một điểm khác biệt là sân khấu đen trắng ở giữa thành phố vẫn rõ ràng.

"Lý Quân, thăm dò quá xa rồi, suýt phải đối đầu với quỷ."

Tào Dương nhìn hắn, không vui nói.

“Tôi nghĩ mình có thể khám phá thêm nhiều thứ, thật ra tôi đã thu hoạch được một vài thứ.”

Vẻ mặt của Lý Quân rất bình tĩnh:

“Tuy rằng hành động này mạo hiểm nhưng tôi nghĩ mình có thể chịu đựng được.”

Bình Luận (0)
Comment