Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2575 - Chương 2575: Không Thể Không Ngủ

Chương 2575: Không Thể Không Ngủ

Sau khi Dương Gian rời thành phố Trung Châu, hắn không quay lại thành phố Đại Xương, bây giờ hắn muốn đi gặp một người, một người đã chết từ lâu nhưng từng tồn tại trong quá khứ. Có thể người đó có thể giải đáp phần nào những nghi ngờ trong đầu.

Tốc độ của quỷ vực rất nhanh.

Đây là một thành phố chưa chịu ảnh hưởng của sự kiện linh dị.

Thành phố Đại Hán.

Người phụ trách thành phố này là Tôn Thụy-người có biệt hiệu là quỷ bệnh.

Chỉ là bây giờ Tôn Thụy đang bị mắc kẹt ở đâu đó trong thành phố.

Trước đây được gọi là bưu cục quỷ, bây giờ được gọi là chung cư Địa Ngục.

Một tia sáng đỏ chợt lóe lên.

Giây tiếp theo.

Bóng dáng của Dương Gian xuất hiện trên một con phố bị phong tỏa, hắn nhìn tòa nhà bỏ hoang trước mặt, tuy nhiên trong tầm mắt của quỷ nhãn, tòa nhà bỏ hoang này đã trở thành một cánh cửa quái dị và xấu xí của chung cư.

Cửa chung cư đang mở, một người đàn ông chống gậy ngồi ở cửa và nhìn sang đây.

“Đội trưởng Dương, tôi đã không gặp cậu một thời gian rồi, gần đây vẫn ổn chứ.”

Dương Gian nhìn thấy Tôn Thụy, Tôn Thụy cũng nhìn thấy Dương Gian.

Bọn họ gặp lại nhau khi không có rào cản linh dị nào đó.

Dương Gian sải bước:

"Gần đây không ổn lắm. Tôi có chút rắc rối và cần gặp một người ở đây."

"Ai?"

Tôn Thụy nói.

“Dương Hiếu.”

Lúc này, Dương Gian đã bước vào chung cư Địa Ngục và nói một cái tên.

Ngay cả khi không có lời mời của Tôn Thụy, hắn cũng có thể đột nhập vào chung cư Địa Ngục, tiến vào nơi kỳ dị này.

“Ra là vậy.”

Lúc này Tôn Thụy đứng dậy, lấy gậy gõ xuống đất.

"Bang!"

Có thứ gì đó rơi từ trên tường xuống.

Đó là một bức tranh sơn dầu, trong bức tranh sơn dầu, có một người đàn ông trẻ tuổi, nét mặt giống Dương Gian tới bảy tám phần, người đàn ông này đang đứng trên một con đường nhỏ trong nước, phía sau là một ngôi làng quen thuộc và yên tĩnh.

Lúc này.

Người đàn ông trên bức tranh sơn dầu chuyển động, đôi mắt khẽ đảo, nhìn về hướng Dương Gian.

Dương Gian bước tiếp về phía trước nhưng hắn dần chìm vào bức tranh và bước vào thế giới tranh sơn dầu.

Ở đây tối tăm, lạnh lẽo, chết chóc và trống rỗng. Đây không phải là thế giới thực mà là thế giới được linh dị xây dựng lên. Người trong tranh sơn dầu chỉ có thể tồn tại trong thế giới này và không thể tồn tại trong thực tế, vì vậy để gặp được bắt buộc phải tiến vào trong tranh.

“Con muốn gặp cha?”

Người đàn ông trong thế giới tranh sơn dầu chậm rãi nói.

Hắn đang đứng trên một con đường nhỏ ở nông thôn, đôi mắt ảm đạm của hắn khẽ quay lại, dường như đang nhìn về phía Dương Gian.

“Gặp chút chuyện nên muốn hỏi cha.”

Dương Gian nói.

“Cha là người đã chết, có lẽ cha không biết nhiều như con.”

Dương Hiếu nói.

Dương Gian đáp:

"Con biết tương lai của cha và cha biết quá khứ của con. Chỉ cần trao đổi thông tin một chút là có thể hiểu ra nhiều điều."

"Con nói rất có lý."

Dương Hiếu gật đầu:

“Vậy con muốn biết những gì."

“Về lệ quỷ mà cha điều khiển, có biệt danh là quỷ mộng, về con ác khuyển được nuôi ở quê.”

Dương Gian nói.

"Quỷ mộng?"

Dương Hiếu khẽ quay đầu nhìn về vùng quê tối tăm phía sau:

"Nhưng cha không biết con ác khuyển mà con đang nói tới. Khi cha chết, chuyện mà con nói chắc vẫn chưa xảy ra."

"Con có thể nói cho cha."

Dương Gian nói.

"Được."

Dương Gian nói chi tiết về quỷ mộng và con ác khuyển, không bỏ sót một chi tiết nào.

Lúc này, Dương Hiếu dường như đang hiểu về tương lai của chính mình, với một cảm giác lạ thường.

Khi nghe xong câu chuyện, hắn không khỏi thốt lên:

“Đó là một kế hoạch tuyệt vời. Quỷ mộng mà người sống không thể kiểm soát lại có thể để một con ác khuyển điều khiển.”

“Đây là những gì cha nhớ được à."

Dương Gian nhắc nhở.

Dương Hiếu nói:

"Ít nhất thì bây giờ cha không thể nghĩ ra được."

Dương Gian nói:

"Sau khi nghe chuyện này, cha có gợi ý nào tốt cho con ác khuyển được nuôi trong cơn ác mộng của con không? Con không muốn một ngày nào đó mình đang ngủ và bị con ác khuyển cắn chết trong giấc mơ. Phải có giải pháp cho vấn đề này."

"Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Một kế hoạch hoàn hảo không thể xảy ra kết quả bị mất kiểm soát đâu, nếu thế, cha thà không nuôi con chó đó, vậy nên con tốt nhất nên đi vào giấc mơ và gặp con chó đó, có lẽ câu trả lời nằm ở nó."

Dương Hiếu nói.

“Có lẽ con sẽ bị nó giết ngay khi gặp mặt.”

Dương Gian rất lo lắng.

Bởi vì một khi đi vào trong giấc mơ, hắn là người thường, không có sức phản kháng, bị chó cắn chết là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, hơn nữa xác suất còn rất cao.

“Con không thể không ngủ đời này được, chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, sớm một chút sẽ tốt hơn.”

Dương Hiếu nói.

“Cũng có lý.”

Dương Gian trầm ngâm.

Thay vì bị động chờ cơn ác mộng ập đến, tốt hơn hết nên chủ động tiếp xúc và tìm cách giải quyết.

Bình Luận (0)
Comment