Vẻ mặt của Lý Quân khẽ thay đổi, hắn nhìn Dương Gian.
Quả thật, sự tham gia lần này của Dương Gian có vai trò lật ngược tình thế, cứu được nhiều người, tránh được việc cả đoàn bị diệt, điều quan trọng nhất là hắn không làm việc theo cảm tính mà luôn lấy đại cục làm trọng.
Phong cách làm việc này cũng đã nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Tào Dương cũng nói:
"Tôi cũng rất cảm ơn cậu. Không có cậu thì giờ này tôi vẫn ngâm mình trong quỷ hồ, sau này cần giúp đỡ thì liên hệ với tôi, tôi sẽ báo đáp ân tình này."
Dù họ đã bị bào mòn và ảnh hưởng bởi sức mạnh linh dị, trở nên vô cảm nhưng vẫn có thể phân biệt được lợi và hại.
Sau này, nếu Dương Gian tiếp tục phát triển như vậy, hắn nhất định sẽ vượt qua sự tồn tại của cấp đội trưởng, lấy lòng những người như này có lợi cho tương lai.
"Tất cả chỉ là đấu tranh để tồn tại, không có gì đáng để cảm ơn."
Dương Gian rất bình tĩnh, không vì mấy lời tốt đẹp mà tự cảm thấy mình phi thường.
Hắn cũng suýt chết trong quỷ hồ.
Có thể sống sót không phải là vì Dương Gian mạnh như thế nào mà là có một số thay đổi bất ngờ đã xảy ra trong cơ thể hắn. Sự thay đổi này là lý do quan trọng khiến họ không bị giết chết hết.
Và nguyên nhân của tất cả những điều này là từ con ác khuyển trong trí nhớ của Dương Gian.
"Nhưng chúng ta vẫn phải chú ý đến chuyện của cổ trấn Thái Bình, tôi cảm thấy trên thế giới này không chỉ có mỗi cổ trấn Thái Bình mà còn có nơi khác dính líu đến thời kỳ dân quốc. Khu vực mà các cậu phụ trách rất lớn, có cơ hội thì điều tra thử, có khi lại tra được một số bí mật."
Sau đó Dương Gian lại trở nên nghiêm nghị, nghiêm túc nói.
Lý Quân lập tức nói:
“Đúng là có một nơi tương tự như vậy, từng có một nơi gọi là thôn Phong Môn, nó liên quan đến một số việc từ thời kỳ dân quốc nhưng chuyện này xảy ra đã lâu nên lúc đó đã nghĩ đến việc phong tỏa thay vì điều tra."
"Bây giờ cậu nhắc như thế, tôi quyết định sẽ đi kiểm tra nó nó xem."
Liễu Tam cũng nói:
"Trong phạm vi quyền hạn của tôi cũng có một nơi tương tự nhưng đó không phải là một thị trấn cổ hay một thôn làng mà là một nghĩa trang trong quá khứ. Người ta nói rằng có một nghề nghiệp bí ẩn gọi là thủ thi nhân nhưng tôi cũng chỉ nghe nói, chưa từng nhìn thấy. Bây giờ tôi thấy thủ thi nhân có lẽ cùng một loại với mấy người ở cổ trấn Thái Bình kia."
Tào Dương suy nghĩ một chút nói:
"Trong khu vực đặt tổng bộ cũng có một nơi bị phong tỏa, gọi là quỷ trạch. Đó là cao ốc cũ từ thời dân quốc. Mức độ nguy hiểm rất cao. Người phụ trách trước kia đã chết ở đó. Tôi không biết liệu nó có bị giải quyết tiếp hay không, nếu có cơ hội tôi cũng sẽ tham gia, điều tra một chút manh mối trước kia."
Mấy người nhớ lại một ít chuyện linh dị đã nghe thấy, gặp qua trước đây, so sánh với nhau họ mới nhận thấy manh mối về thời kỳ dân quốc vẫn còn tồn tại, không bị vùi lấp.
Chỉ là những manh mối này đều ẩn sâu, mức độ nguy hiểm cao, những ngự quỷ nhân trước đây còn không có tư cách điều tra, có lẽ họ cũng vô tình phát hiện ra nhưng đa số vừa phát hiện đã gặp nguy hiểm, rồi bỏ mạng, khiến cho những việc đó vẫn tồn tại một cách không rõ ràng.
Bây giờ, trở thành một đội trưởng dị loại mới có khả năng tiếp xúc với khía cạnh này của mọi chuyện.
“Các cậu có phương hướng là được, có thể men theo phương hướng này để điều tra, nếu có tin tức gì, mong các cậu nói cho tôi biết, đừng che giấu quá nhiều.”
Dương Kiến nói.
“Đây không tính là bí mật, tôi có thể chia sẻ một số thông tin hồ sơ với anh.”
Liễu Tam nói thẳng.
Tào Dương cũng không từ chối, đồng ý chia sẻ một số thông tin với Dương Gian trong tương lai.
"Tốt, cứ quyết định như thế."
Dương Gian gật đầu, xem như họ đã có một thỏa thuận.
"Thời gian sắp hết rồi, chuyện này sẽ dừng lại ở đây, khi nào rảnh hãy liên hệ với tôi, tôi còn có một số việc khác cần giải quyết, sẽ không ở lại nữa."
Một lúc sau, Dương Gian thấy cuộc nói chuyện đã gần kết thúc nên quyết định rời đi.
"Phùng Toàn, cậu về thành phố Đại Xương trước đi."
Phùng Toàn kinh ngạc nói:
"Dương Gian, cậu không về cùng à?"
"Không."
Dương Gian nói xong, cũng không giải thích nhiều, xoay người rời đi.
Hắn đi không xa lắm đã biến mất trước mặt mọi người, hắn đã sử dụng quỷ vực.
Liễu Tam nói:
"Dương Gian đã đi rồi nên tôi ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi cũng đi đây. Nếu các anh muốn ở lại thì cứ ở lại. Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa.”
Sau đó hắn cũng đi rất dứt khoát, không chút do dự, nhanh chóng biến mất.
Phùng Toàn hơi trầm ngâm vì cảm thấy Dương Gian đang giấu mình điều gì đó, có vẻ hơi đề phòng.
Nhưng hắn không hỏi quá nhiều, dù sao thì mỗi người đều có bí mật của riêng mình.