Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2583 - Chương 2583: Rời Đi

Chương 2583: Rời Đi

“Thoát khỏi cơn ác mộng và tỉnh dậy thành công.”

Dương Gian cảm nhận được nước dưới chân mình, nhìn mọi thứ xung quanh và hiểu ngay rằng mình không còn ở trong một giấc mơ nữa.

Nhưng lúc này thứ ở trong mơ đã trở thành hiện thực.

Bấy giờ, con quỷ cẩu to lớn đang đứng trên mặt nước đọng và nhìn mình. Quỷ cẩu không còn vẻ thù hằn nữa mà có một loại thân thuộc và thân thiết khó tả. Giống như Dương Gian là chủ của nó.

Không, không phải giống.

Hiện tại Dương Gian là chủ của nó.

Lúc này, Dương Gian từ từ đứng dậy, thu tay về từ thế giới tranh, rồi liếc nhìn Dương Hiếu trong bức tranh.

Dương Hiếu trong bức tranh cũng đang nhìn Dương Gian.

Chỉ nhìn nhau, hai người cũng hiểu rõ chuyện quỷ cẩu trong mộng lần này đã được giải quyết thỏa đáng, nếu không thành, hôm nay Dương Gian sẽ không có cách nào tỉnh lại được.

“Tôn Thụy, tôi không sao, cơn ác mộng của tôi đã qua rồi.”

Lúc này, Dương Gian mới ngẩng đầu lên và đáp lại Tôn Thụy đang ở trên tầng ba của chung cư.

Tôn Thụy cũng thở phào nhẹ nhõm:

"Không sao thì tốt, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi. Cậu tự dưng tỉnh như này làm tôi sợ chết đi được. Nếu cậu mất kiểm soát, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

"Không phải mất kiểm soát, chỉ là sau khi ngủ say thì sức mạnh linh dị trong người tôi hơi mất khống chế.”

Dương Gian nhìn nước đọng trên mặt đất, trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị.

Sức mạnh linh dị của quỷ hồ rất đáng sợ.

Dương Gian thường bị loại sức mạnh này bào mòn, vì vậy một khi hắn ngủ thiếp đi, việc xuất hiện một vài biểu hiện mất kiểm soát của loại sức mạnh này là điều rất bình thường, miễn là phạm vi ảnh hưởng nhỏ và không gây ra tai hại gì là được.

“Không mất kiểm soát thì tốt, vậy con quỷ cẩu này là sao đây?”

Tôn Thụy hỏi tiếp.

Hắn nhìn chằm chằm vào con chó màu đen này rất lâu, luôn cảm thấy nó rất đáng sợ, khiến người ta phải chú ý đến nó.

Dương Gian nói:

"Đây là lý do tại sao tôi gặp ác mộng lần này. Có một con chó như vậy trong giấc mơ của tôi nhưng anh có thể yên tâm rằng nó không phải là kẻ thù. Bây giờ nó có lẽ đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Nếu không có sự cho phép của tôi, nó sẽ không tấn công mọi người một cách bừa bãi."

Như để xua tan lo lắng của Tôn Thụy, vừa nói hắn vừa bước tới, sau đó quỳ xuống và ôm cổ quỷ cẩu.

Chắc chắn rồi.

Quỷ cẩu không tấn công Dương Gian, nó thè chiếc lưỡi đỏ tươi của mình và liếm má Dương Gian, rất thân mật.

"Một con chó có thể xuất hiện trong giấc mơ? Nó có thể xâm nhập vào thế giới hiện tại. Đây là chó hay quỷ? Thật khó tin, thực sự không thể tin được."

Tôn Thụy cảm thấy tam quan của mình đã chịu đả kích, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Vì điều này chưa từng xảy ra trong giới linh dị.

"Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tôi đã rất ngạc nhiên vào lần đầu tiên gặp phải chuyện này, sau này quen dần thì đã tốt hơn rồi."

Dương Gian nói.

Hắn không giải thích quá nhiều về quỷ cẩu, hơi có chút dè dặt, giữ lại chút gì đó.

Tôn Thụy cũng rất biết điều, hắn không hỏi tiếp nữa, vì vấn đề này liên quan đến quyền riêng tư của một người, đặc biệt là quyền riêng tư của ngự quỷ nhân, điều này rất quan trọng. Hỏi quá nhiều có thể gây ra sự thù hận.

"Vậy đây không phải là chuyện xấu mà là một chuyện tốt? Từ nay, cậu đã có một chú chó đặc biệt như vậy ở bên cạnh mình?"

Dương Gian gật đầu:

“Không có gì bất ngờ thì là như vậy đó. Sự tồn tại của nó thực sự sẽ giúp tôi giải quyết được rất nhiều phiền phức.”

“Vậy tốt.”

Tôn Thụy lại nói.

Hắn vẫn rất bội phục sự trưởng thành và tiến bộ không ngừng của Dương Gian, không có bất kỳ ý nghĩ ghen tị nào. Dù sao thì trong giới linh dị, mỗi lần tiến bộ đều phải đánh cược tính mạng của mình, chỉ cần bất cẩn một chút thôi, hắn sẽ mất mạng.

Một cơn ác mộng bắt đầu thì đơn giản nhưng nó cũng chính là thử thách của sự sống và cái chết.

Dương Gian nhìn quỷ cẩu bên cạnh, nước dưới chân nó bắt đầu biến mất dần, và sự xâm chiếm linh dị trong căn chung cư cũng dừng lại.

Mọi thứ dường như đang phục hồi.

"Đây là một loại sức mạnh linh dị mới, hình như gần đây nó đã được chế ngự. Bây giờ có bao nhiêu con quỷ trong cơ thể nó."

Tôn Thụy rùng mình.

Trước đó khi ở bưu cục quỷ, Dương Gian chưa bao giờ gặp qua cảnh nước đọng kỳ lạ và con quỷ cẩu đáng sợ kia.

Sau khi tỉnh dậy, Dương Gian đã quen với hoàn cảnh của mình vào lúc này, cũng như quen với con chó màu đen bên cạnh này.

Khi nước đọng dưới chân dần biến mất, thân hình của quỷ cẩu cũng dần mờ đi, cuối cùng nó cũng biến mất sau khi nước đọng rút hết.

Không có nước làm phương tiện, không có cách để quỷ cẩu xuất hiện trong thế giới thực.

Đây cũng giống như đặc điểm của quỷ mộng.

“Sự việc gần như đã được xử lý xong, tôi phải đi rồi.”

Lúc này, Dương Gian đột nhiên nói.

Bình Luận (0)
Comment