"Hả?"
Dương Gian hơi bối rối, sau đó toàn thân hắn như thắt lại.
Bởi vì quỷ cẩu trước mặt đang gầm gừ với mình một lần nữa.
Nhưng trong mắt của nó, Dương Hiếu đã biến mất sau lưng Dương Gian và có một sự giống nhau nhất định giữa hình dáng của hai người, dáng vẻ của họ giống nhau và hơi thở của họ cũng giống nhau…như thể hai người họ chồng chéo lên nhau tạo thành một con người mới.
Tất nhiên, đây chỉ là một hình ảnh gây hiểu nhầm.
Mục đích của Dương Hiếu là làm cho quỷ cẩu này lầm tưởng rằng Dương Gian là mình và chính là chủ của nó.
Quỷ cẩu nhe răng, đồng thời xuất hiện sự nhầm lẫn nhất định.
Nó không thông minh như thế, dù gì cũng chỉ là một con chó.
Vì vậy, dần dần nó đã nghĩ Dương Gian và Dương Hiếu là cùng một người.
"Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một cơ hội."
Dương Gian thấy quỷ cẩu không tấn công mình, tất cả đều trở lại trạng thái trước đây. Nếu như vậy cũng không thể khiến quỷ cẩu nhận mình thì hôm nay sẽ không có cơ hội thứ hai.
Nhưng đồng thời.
Trong sảnh của căn hộ bên ngoài cõi mộng.
Nước đọng đã hoàn toàn lan rộng, sắp ngập đến đầu gối của Dương Gian.
Hắn vẫn ngồi trên ghế và ngủ thiếp đi, không sao dậy nổi.
Hơn nữa, nước đọng tràn ngập sảnh tầng một tĩnh mịch và lạnh lẽo. Ở tầng hai, Tôn Thụy, người đã chứng kiến tất cả, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của Dương Gian trong nước.
Tôn Thụy không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Dương Gian trong nước mà nhìn thấy một con chó kỳ lạ và hung ác.
"Bóng của Dương Gian trong nước lại là một con chó? Không, không, nước chắc là vật trung gian, cho thấy những thứ không thể xuất hiện trong thực tế, nhưng con chó đó là gì? Mình chưa bao giờ nhìn thấy một con chó sẽ xuất hiện trong hiện tượng linh dị."
Tôn Thụy càng thêm nghi ngờ, không dám quấy rầy.
Nhưng trực giác nào đó mách bảo bản thân rằng con chó này rất khủng khiếp, có thể nhảy ra khỏi mặt nước bất cứ lúc nào.
Một đoạn thời gian trôi qua.
Đã hai giờ kể từ khi Dương Gian chìm vào giấc ngủ.
Dương Gian vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, điều duy nhất thay đổi là lượng nước đọng ngày càng nhiều.
Dưới ảnh hưởng của nước đọng, đèn ở sảnh tầng một của căn hộ đã bị dập tắt hoàn toàn, thậm chí đèn ở tầng hai cũng bị ảnh hưởng và nhấp nháy. Trong sự ảnh hưởng linh dị mạnh mẽ này, tường của căn hộ bắt đầu bong tróc nham nhở, dưới lớp sơn là bức tường cũ kỹ, ẩm mốc không khác gì một công trình cũ bị bỏ hoang hàng chục năm.
Tôn Thụy hiểu bưu cục quỷ được chôn cất trong chung cư Địa Ngục đã lộ ra.
Nếu cứ tiếp tục thế này, một số sức mạnh linh dị và lệ quỷ chưa được xử lý trong bưu cục quỷ có thể xuất hiện trở lại.
“Hi vọng đừng tiếp tục thế này nữa, nếu không mọi thứ sẽ không có cách nào khôi phục lại như ban đầu được.”
Hắn nói thầm trong lòng.
Ba giờ trôi qua.
Lúc này lại có sự biến đổi khác, Dương Gian vốn dĩ đang ngồi bất động ở chỗ đó, cơ thể hơi chuyển động, dường như là dấu hiệu của sự thức tỉnh.
Nhưng cùng lúc đó.
Lúc này, quỷ cẩu phản chiếu trong mặt nước đã bắt đầu từ từ trồi lên khỏi mặt nước.
Vài giây sau.
Đột nhiên.
Dương Gian, người đã ngủ được một lúc lâu mở mắt và thoát khỏi cơn ác mộng.
Giầy tiếp theo, một tia nước bắn tung tóe trong sảnh, một con chó sói đen to lớn nhảy ra khỏi vùng nước đọng và đứng vững trên mặt nước.
Ban đầu nó chỉ là một hình ảnh phản chiếu trong nước nhưng bây giờ nó đã xâm chiếm vào thực tế.
“Thành công rồi.”
Dương Gian thở phào nhẹ nhõm.
…
Tại sảnh tầng một của chung cư, dòng nước lạnh lẽo ngập mặt đất.
Một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.
Tôn Thụy tận mắt chứng kiến quỷ cẩu vốn chỉ là cái bóng phản chiếu trong nước, lúc này nó đã vượt qua ranh giới giữa thực và ảo, thực sự nhảy ra khỏi mặt nước.
Lúc này, cái bóng phản chiếu không còn là cái bóng nữa mà là sự tồn tại thực sự.
"Không thể tin được, đây đúng là một con quỷ cẩu đáng sợ và kỳ dị, hơn nữa có vẻ như nó đang chịu sự xâm chiếm của linh dị. Nó chắc chắn không phải là một con chó bình thường. Ban nãy Dương Gian hôn mê bất tỉnh, có lẽ không thể thoát khỏi liên quan đến con chó này."
Lúc này, Tôn Thụy đã xuất hiện trên tầng ba của chung cư.
Vì lúc trước tầng hai đã bị ảnh hưởng, hắn đã rút lui lên tầng ba cho an toàn.
Tuy nhiên, hắn không phải là người duy nhất rút lên tầng ba. Nữ thi lang thang trong tòa nhà này cũng xuất hiện ở tầng bốn. Có vẻ như nữ thi cũng cảm nhận được sự nguy hiểm và sợ chạm vào mảng nước đọng lạnh lẽo dưới tầng 1.
“Dương Gian, cậu tỉnh rồi à?”
Tôn Thụy vội hét lên khi thấy Dương Gian đột nhiên tỉnh lại.
Lúc này, Dương Gian mới thoát khỏi cơn ác mộng của mình.
Người hắn ướt như chuột lột, như thể bị nước đọng làm ướt, lại như thể đổ mồ hôi lạnh vì vừa gặp phải một cơn ác mộng. Hơn nữa, sắc mặt cũng rất khó coi, trông thảm hại yếu ớt, không, nghiêm trọng hơn cả mất máu, có vẻ như hắn đã phải chịu một trận tấn công linh dị nào đó.