Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2581 - Chương 2581: Lừa Dối Nhận Chủ

Chương 2581: Lừa Dối Nhận Chủ

Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều.

Ngay sau đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Dường như quỷ cẩu đã nghe thấy mệnh lệnh và lập tức lao về phía Dương Hiếu, nó không có ý định cắn mà tỏ ra rất thân thiết sau khi đến gần Dương Hiếu, thậm chí còn vươn lưỡi ra liếm bàn tay của ông, như nhận ra chủ nhân đã biến mất từ lâu.

Ngay cả khi ông chết thì cũng không có gì khác biệt với con chó này cả.

"Nó nhận ra ta."

Dương Hiếu chạm vào đầu của quỷ cẩu và nói:

"Điều này cho thấy suy đoán trước đây của ta là chính xác."

"Suy đoán gì cơ."

Dương Gian hỏi.

Dương Hiếu nói:

"Nó không phải chỉ nhận ra ta của tương lai, nó còn có thể xác định chủ nhân mới thông qua một số chỉ dẫn sai lệch. Nói đúng ra, ta chỉ là một linh hồn đã chết trong bức tranh, không phải người thật nhưng quỷ cẩu vẫn nhận định ta là người thật. Đây là một tin tốt. Nếu quỷ cẩu chỉ nhận người thật, thì bây giờ con chó này chắc chắn sẽ cắn ta."

"Vì vậy, bước tiếp theo phải làm là làm cho nó nghĩ con mới là chủ nhân của nó."

Dương Gian hiểu ý của Dương Hiếu.

Thực tế thì Dương Hiếu cũng không phải chủ nhân thực sự nhưng con chó vẫn nhận ra ông, điều này cho thấy rằng con chó có thể sẽ xuất hiện những phán đoán sai lệch thông qua những chỉ dẫn sai lệch.

"Con có thể đến gần nó một lần nữa. Ta tin rằng có ta khống chế, quỷ cẩu này sẽ không cắn con đâu."

Dương Hiếu ra hiệu nói.

“Được, vậy thì thử lại lần nữa.”

Dương Gian gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị và thận trọng lại gần.

Vừa đến gần.

Quỷ cẩu lập tức phản ứng. Nó gầm gừ, nhe răng với Dương Gian, thậm chí Dương Hiểu còn không giữ được thân hình to lớn của nó, có nghĩa là nếu con chó này mất kiểm soát, Dương Hiếu cũng không thể cản được nó.

Trong thế giới của những cơn ác mộng, con chó này là sự tồn tại khó hiểu đáng sợ nhất, ngay cả Dương Hiếu cũng có thể xâm chiếm nhưng vẫn kém hơn nhiều so với con chó này

"Bình tĩnh đi, Dương Gian không phải kẻ thù của mày. Nó là chủ nhân tương lai của mày. Sau này mày phải nghe lời nó."

Dương Hiếu quỳ xuống, ôm cổ con chó, trầm giọng nói.

Dường như điều này có chút tác dụng, sự thù địch của quỷ cẩu đã giảm bớt và tiếng gầm trầm thấp dần biến mất nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Gian.

Ánh mắt hung tợn lộ ra vẻ kỳ quái khó tả, khiến người ta không dám lại gần, tựa như giây tiếp theo quỷ cẩu này sẽ hung hãn đè Dương Gian xuống và giết chết hắn.

"Ta sẽ cố gắng hết sức để xoa dịu và ngăn chặn nó. Việc còn lại tùy thuộc vào con."

“Yên tâm, con không rụt rè như vậy. Con chỉ là hơi lo lắng khi đối mặt với những điều không chắc chắn thôi."

Dương Gian nói.

Sau khi nói xong, hắn lại gần quỷ cẩu.

Lần này, với sự ngăn cản của Dương Hiếu, sự hung hãn của quỷ cẩu đã giảm đi đáng kể, không có cuộc tấn công nào xảy ra.

“Tốt lắm, cứ như vậy.”

Dương Hiếu tiếp tục.

Lúc này, Dương Gian đã đứng trước quỷ cẩu, hắn có thể cảm nhận được mặc dù sự thù địch của quỷ cẩu không mạnh nhưng nó vẫn rất cảnh giác với mình, nếu không có Dương Hiếu thì nó sẽ tấn công mình lần thứ hai. Hiện tại đã mất rất nhiều thời gian, nếu tiếp tục trì hoãn, quỷ cẩu trong giấc mơ sẽ càng trở nên hung dữ hơn.

Đến lúc đó coi như là hành động thất bại.

Dương Gian không có cơ hội thứ hai. Lần này hắn có thể sống sót trong giấc mơ này hay không cũng là vấn đề khó nói.

"Hãy duỗi tay ra và chạm vào nó, cho nó biết rằng con không phải mối nguy hiểm và để nó nhớ con. Con quỷ này bị chó thay thế và có những đặc điểm của một con chó, vì vậy con có thể coi nó như một con chó.”

Dương Hiếu tiếp tục nói.

"Con đã làm điều này trước đây nhưng không thành công vì một số sức mạnh linh dị trên cơ thể con."

Dương Gian nói, sau đó lần nữa thận trọng đưa tay ra để chạm vào quỷ cẩu.

Thân hình to lớn của quỷ cẩu giãy giụa, bắt đầu cảm thấy khó chịu, lại nhe răng nghiến lợi, như để cảnh cáo Dương Gian không được chạm vào mình.

Dương Hiếu tiếp tục an ủi nó và ngăn nó vượt quá tầm kiểm soát.

Cuối cùng, một tay của Dương Gian nhẹ nhàng chạm vào đầu của quỷ cẩu, lần này nó không mất kiểm soát.

“Thành công rồi.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Dương Hiếu buông lỏng con chó và đứng dậy:

"Không, đây chỉ là bước đầu tiên. Tiếp theo, hãy để con chó này nhận sai, khiến nó nghĩ con là ta và coi con như chủ nhân mới của nó. Dù gì trên người con cũng có một vài đặc điểm khiến nó nhanh chóng quen với con, chỉ cần con thực hiện được bước này, quan hệ của nó với con sẽ ngày càng tốt hơn."

Nói xong, ông chậm rãi bước về phía Dương Gian và đứng ở sau lưng hắn.

“Cha muốn làm gì?”

Dương Gian nói.

Tuy nhiên, ngay khi hắn quay đầu lại, không có ai ở phía sau, Dương Hiếu đã biến mất.

Không, ông ấy không biến mất, mà ra khỏi giấc mơ này, để lại Dương Gian ở đây một mình.

---

Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:

TÊN MINH TINH NÀY RẤT MUỐN VỀ HƯU (BẢN DỊCH): Trọng sinh, điềm đạm, nữ chính mang linh hồn mèo, main lạnh lùng

Bình Luận (0)
Comment