Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2587 - Chương 2587: Mắc Bẫy

Chương 2587: Mắc Bẫy

Ông ấy là Vương Bân, cha của Vương San San và hiện là tổng giám đốc của công ty Dương Gian. Bình thường, ông ấy là người điều hành công ty.

“Một công ty phi lợi nhuận, gần như là làm công ích cũng có thể xuất hiện vấn đề à?”

Dương Gian hỏi.

Vương Bân nhìn một chút rồi trầm giọng nói:

"Chuyện này nói ra có hơi mất mặt, tôi nghĩ chúng ta nên quay lại văn phòng nói đi."

"Được rồi, vậy về văn phòng rồi nói.”

Dương Gian gật đầu nói.

“Xin nhường đường một chút.”

Trương Lệ Cầm lập tức ra hiệu cho mọi người tránh sang một bên, không được ở đây cản đường của Dương Gian.

Dương Gian sải bước về phía trước, không ai thực sự dám cản đường hắn, chỉ vây quanh hắn và nhanh chóng tản ra. Nếu ngăn cản người khác thì chỉ bị đuổi ra ngoài nhưng cản đường của Dương Gian thì rất có thể sẽ mất mạng.

Hắn cùng một nhóm người nhanh chóng bước vào công ty và đi thang máy riêng đến văn phòng.

“Ngồi đi.”

Dương Gian ra hiệu rồi nói:

“Rót cho họ tách cà phê.”

Trương Lệ Cầm gật đầu và kéo Giang Diễm đến quầy bar.

Không có nhiều người đến văn phòng, họ đều là những người quan trọng trong công ty, trong đó có cha của Trương Vỹ, Trương Hiển Quý.

Nhưng trạng thái của Trương Hiền Quý hôm nay rất tệ, trông ông ta phờ phạc, như thể đã không ngủ mấy ngày nay, có vẻ ông ta rất áp lực và dường như đã gặp phải điều gì đó phiền phức.

"Thật ra chuyện của công ty không cần hỏi tôi. Tôi không quan tâm việc điều hành của công ty lắm. Nếu là chuyện linh dị thì có thể tìm tôi giúp."

Dương Gian ngồi xuống, bày tỏ thái độ của mình.

Vương Bân im lặng một lúc:

"Thực ra đây không phải là chuyện của công ty, mà là chuyện riêng."

"Chuyện riêng? Cụ thể là chuyện gì vậy?"

Dương Gian hỏi.

"Vấn đề này phải bắt đầu nói từ vài hôm trước... Nguyên nhân của vấn đề này là do một lần giao lưu thương nghiệp. Tôi, giám đốc Trương và một số giám đốc điều hành của công ty đã tham dự hội thảo giao lưu đó."

Vương Bân ngập ngừng trong giây lát rồi kể ra toàn bộ những gì đã xảy ra vài ngày trước.

Mọi thứ không phức tạp.

Giám đốc điều hành và cổ đông của Công ty Dương Gian đã tham gia vào một buổi tụ tập của giới kinh doanh.

Những buổi tụ tập như này vốn dĩ là một chuyện rất bình thường, nhưng sau đó, Vương Bân và Trương Hiển Quý đã quen một người môi giới tên là Tiền Tín. Người đàn ông tên Tiền Tín này đã giới thiệu một nhà đầu tư cho Vương Bân và Trương Hiển Quý, nói rằng muốn đầu tư một khoản tiền lớn vào công ty Dương Gian.

Sau đó, họ hẹn gặp nhau ở thành phố Đại Úc.

Sau khi gặp nhau, nhà đầu tư đã đưa Vương Bân và Trương Hiển Quý đến thăm công ty và sản nghiệp nhà họ, cuối cùng còn rất nhiệt tình mời Vương Bân và Trương Hiển Quý chơi tại sòng bạc nổi tiếng của địa phương.

Nghe thấy điều này, Dương Gian nói:

“Vậy là hai ông đã thua?”

“Đúng, số tiền rất lớn.”

Trương Hiển Quý nói.

"Vậy có nghĩa là hai ông thua đến quần lót cũng không còn."

Dương Gian cười và nói.

"Hai ông hồ đồ rồi à, hay là bị mắc bẫy đấy?"

"Có lẽ là mắc bẫy rồi.”

Vương Bân nói một cách nghiêm túc:

"Lúc đó, tâm trạng của tôi và giám đốc Trương rất không ổn. Dường như cả hai hơi mất kiểm soát và rơi vào trạng thái mất lý trí.”

"Nếu đã bước vào địa bàn của người khác, cho dù thua hay là mắc bẫy thì kết quả đều giống nhau."

Dương Gian nói:

"Các ông thua thảm như thế, đến cả công ty cũng bị ảnh hưởng. Có vẻ hơi bất thường. Nhưng đây là phạm pháp, các ông không cần quá coi trọng, bên kia cũng không dám tới đòi nợ."

"Chuyện này nếu cứ bỏ qua như vậy, thiệt hại sẽ rất lớn."

Trương Hiển Quý ngẩng đầu nói:

"Ít nhất thì tôi sẽ phá sản, tôi hy vọng cậu có thể đứng ra giúp tôi."

Dương Gian nói:

"Nếu tiền bị mất vào tay người khác, tôi cũng không thể ra mặt giành về, hay là ông muốn lần sau tôi giúp ông thắng về số tiền này?"

Sau đó hắn lắc đầu và mỉm cười:

"Tôi không làm điều ngu ngốc như vậy. Ông chịu chơi có nghĩa là ông phải tuân thủ quy định người ta đề ra. Bước đầu đã thua rồi thì sau đó thắng như thế này? Tôi là người đặt ra quy định cho người ta làm theo, nên lần sau tôi cũng sẽ không đặt cược với những người đã gài bẫy ông."

"Giành về cũng không được, cược cũng không đúng. Chuyện này cũng không liên quan đến chuyện linh dị. Nếu tôi buộc phải ra tay, thì ý nghĩa sẽ khác, sẽ có người chết đó."

"Một ít tiền mà thôi, thua thì thua thôi. Chỉ cần nhớ bài học này là được rồi. Tôi sẽ gọi cho người phụ trách Thành phố Đại Úc. Chuyện này kết thúc tại đây."

Hắn là người công tư phân minh, không vì giao tình của bản thân mà tham gia vào vấn đề này.

Cách xử lý này của Dương Gian khiến Trương Hiển Quý và Vương Bân đều ngượng ngùng.

Bầu không khí trong phòng họp hơi nghiêm trọng.

“Nào, uống một tách cà phê.”

Lúc này, Trương Lệ Cầm đưa cà phê cho họ.

Nhưng cả hai đều không có tâm trạng để uống.

Dương Gian không bối rối, lập tức ra lệnh:

"Giang Diễm, xuống lầu gọi Lưu Tiểu Vũ lên đây, bảo cô ta liên hệ với người phụ trách thành phố Đại Úc."

"Được, bây giờ tôi sẽ đi tìm Lưu Tiểu Vũ.”

Giang Diễm ngay lập tức rời khỏi văn phòng.

Bình Luận (0)
Comment