Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2588 - Chương 2588: Chơi Với Họ

Chương 2588: Chơi Với Họ

Ngay sau đó, Lưu Tiểu Vũ đến và đưa cho Dương Gian một cái điện thoại:

"Tôi đã liên hệ với người liên lạc của người phụ trách thành phố Đại Úc, cậu có thể kết nối bất cứ lúc nào.”

"Gọi đi.”

Dương Gian vẫy tay.

Lưu Tiểu Vũ không hỏi, lập tức cho người điều hành tại tổng bộ kết nối với người liên lạc.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

"Xin chào, Đội trưởng Dương, tôi là Lạc Thắng, người phụ trách thành phố Đại Úc. Không biết đội trưởng Dương có chuyện gì không."

Một giọng nói mang nặng khẩu âm địa phương vang lên, giọng nói bên đó hơi khàn và trầm, có vẻ như cổ họng không được tốt lắm.

"Tôi là Dương Gian. Chuyện như thế này. Một số người ở công ty của tôi đã đến thành phố của anh vài ngày trước và đã xảy ra chút chuyện. Tôi hy vọng chuyện này sẽ dừng lại ở đây. Mong anh giải quyết giúp tôi."

Dương Gian nói.

“Chuyện này dễ nói, không có vấn đề gì, cứ giao cho tôi.”

Người phụ trách thành phố Đại Úc đồng ý.

Dương Gian nói:

"Được rồi, tôi nợ anh một ân tình, sau này có chuyện gì có thể liên lạc với tôi."

"Đội trưởng Dương khách sáo quá, sau này xin chiếu cố tôi."

Người phụ trách tên là Lạc Thắng đã cười hai lần, có vẻ rất lịch sự.

Sau khi đặt điện thoại xuống, Dương Gian cầm lon coca do Trương Lệ Cầm đưa, nói tiếp:

"Về sau quản lý công ty là đủ rồi. Đừng có đụng đến loại chuyện này nữa."

“Đã hiểu.”

Vương Bân và Trương Hiển Quý gật đầu.

Mặc dù bị thua lỗ lớn nhưng ít nhất là không bị phá sản, đây đã tính là may mắn rồi.

Tuy nhiên, vừa đặt điện thoại xuống không lâu thì ngay sau đó điện thoại lại reo.

"Là người phụ trách thành phố Đại Úc, Lạc Thắng."

Lưu Tiểu Vũ đưa điện thoại cho Dương Gian:

“Hình như là tìm cậu.”

Dương Gian nhíu mày, nhận điện thoại:

"Tôi là Dương Gian."

"Đội trưởng Dương, rất xin lỗi, tôi không thể giúp cậu việc này. Số tiền cậu nợ hơi lớn. Tôi nghĩ tốt hơn là nên trả lại số tiền trước đã rồi nói tiếp, dù sao mọi người đều là nhân vật có máu mặt, quỵt nợ cũng không được tốt cho lắm.”

Giọng nói của Lạc Thắng có chút thẳng thừng, không khách sáo như trước.

“Nợ bao nhiêu.”

Dương Gian mặt không chút cảm xúc nói.

"Không nhiều lắm, chỉ là một cao ốc Thượng Thông. Tôi tin rằng đội trưởng Dương không thiếu một tòa nhà như vậy. Tốt hơn là nên lấy nó ra để trả nợ."

Lạc Thắng nói.

“Anh muốn cao ốc Thượng Thông của tôi?”

Dương Gian bình tĩnh nói:

“Không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ đến gặp anh để ký giấy chuyển nhượng.”

“Đội trưởng Dương, đừng tức giận, có chơi có chịu, mọi người đều phải nói chuyện công bằng chứ. Với tư cách là người phụ trách, có một số việc tôi cũng không dám thiên vị.”

Lạc Thắng cười trừ nói.

Dương Gian nói:

“Ừm, tôi hiểu rồi, vậy thì cứ công tư phân minh mà làm.”

Nói xong lập tức cúp máy.

Những người khác trong văn phòng đã bị sốc khi nghe cuộc trò chuyện ngắn ngủi này của hai người, sau đó họ cùng nhìn Dương Gian, cảm thấy ngạc nhiên.

Họ không ngờ rằng đối phương vậy mà từ chối đề nghị của Dương Gian, không nể mặt hắn.

Từ khi nào mà mắt quỷ Dương Gian không xử lý được một người phụ trách một thành phố?

Lưu Tiểu Vũ cũng ngạc nhiên, nhưng cũng tò mò, người phụ trách đó đang nghĩ gì vậy? Vậy mà muốn lấy đi tòa cao ốc của Dương Gian, đây không phải là tìm cái chết sao?

"Người bên kia là cố ý nhắm vào tôi, các ông thực sự đã trúng kế."

Dương Gian nhấp một ngụm coca và chậm rãi nói:

"Nếu như bên kia đã muốn chơi, thì tôi sẽ chơi với họ. Tôi hy vọng họ có đủ khả năng để thua."

"Cậu tính sẽ làm như thế nào?”

Vương Bân hỏi.

"Rất đơn giản. Hai ngày nữa đi du lịch một chuyến, chơi với bọn họ một lần nữa."

Dương Gian thản nhiên nói:

"Không có gì đâu, cứ coi như buồn chán giết thời gian đi. Đúng rồi, hai người muốn đi du lịch không?”

Nói xong, hắn nhìn Trương Lệ Cầm và Giang Diễm.

“Đương nhiên là muốn đi.”

Giang Diễm lập tức cười đáp.

"Chờ đã, đợi một chút, Dương Gian, sao cậu có thể chắc chắn rằng bên kia nhắm vào cậu mà không phải đơn giản là gài bẫy chúng tôi thôi."

Trong văn phòng, Vương Bân không thể không hỏi sau khi nghe những lời đầy chắc chắn của Dương Gian.

Dương Gian sửng sốt, sau đó nhìn Lưu Tiểu Vũ:

"Chuyện này rất rõ ràng mà. Tôi đoán ngay cả cô cũng biết hoặc là chú Vương đã đánh giá thấp thân phận và tư cách của một đội trưởng ở tổng bộ rồi, mặc dù tôi hữu danh vô thực thôi, nhưng trong giới linh dị, hữu danh vô thực hay không cũng không có sự khác biệt nào."

"Một người phụ trách thành phố Đại Úc mà không giải quyết được vài nhân vật nhỏ điều hành sòng bạc thì chỉ có khả năng duy nhất là hắn không muốn giải quyết hoặc người đứng đằng sau những người này là người trong giới linh dị."

"Đã nói đến giới linh dị thì không phải chuyện của các ông nữa rồi, đó là chuyện của tôi."

Lưu Tiểu Vũ cũng gật đầu nói:

"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, cái tên Lạc Thắng đó thế mà từ chối yêu cầu của đội trưởng Dương. Tuy rằng Lạc Thắng không thuộc quyền quản lý của đội trưởng Dương nhưng chuyện nhỏ như vậy, chỉ cần đội trưởng ra mặt, theo lý mà nói thì người phụ trách như Lạc Thắng cũng sẽ không thể từ chối."

"Nhưng mà Dương Gian, nếu cậu đến thành phố Đại Úc một cách quá phô trương thì sẽ khiến người khác để ý tới. Tôi nghĩ để tổng bộ ra mặt giải quyết chuyện này."

Bình Luận (0)
Comment