Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2589 - Chương 2589: Cao Thủ Cờ Bạc, Trương Vĩ

Chương 2589: Cao Thủ Cờ Bạc, Trương Vĩ

"Người ta đã để mắt đến cao ốc Thượng Thông của tôi rồi, cô có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Dương Gian uống coca, nở một nụ cười lạnh lùng:

"Có người muốn thăm dò tôi hoặc là muốn kéo tôi xuống ngựa, thậm chí rất có thể sẽ dẫn tôi đến thành phố Đại Úc và giết tôi. Lạc Thắng đã bị công phá rồi."

"Không thể nào. Không ai dám động tới đội trưởng, một khi hành vi bị bại lộ sẽ khiến cho tất cả ngự quỷ nhân ở tổng bộ phản kích."

Lưu Tiểu Vũ kinh hãi trước phỏng đoán của Dương Gian.

Dương Gian nói:

"Tôi chỉ nghĩ đến tình huống xấu nhất hoặc cũng có thể chuyện này chỉ đơn giản là một cái bẫy để lừa tiền mà thôi."

Lưu Tiểu Vũ chớp mắt một lúc, không biết phải nói gì.

“Có lẽ không nghiêm trọng như vậy.”

Vương Bân cũng sửng sốt, cả người không kiềm được run lên.

Nếu suy đoán của Dương Gian là sự thật, thì cả ông và Trương Hiển Quý chỉ là món khai vị thôi, con cá mà đối phương muốn bắt là Dương Gian. Nếu có chuyện gì xảy ra với Dương Gian thì không còn là vấn đề thiệt hại bao nhiêu tỷ đồng rồi. Nói không chừng có thể còn kéo tất cả những ai có liên quan với Dương Gian vào nữa.

Lúc này, Trương Hiển Quý mới trầm giọng nói:

"Chuyện này vẫn chưa tới mức đó. Tôi nghĩ có thể trì hoãn lại. Nếu bên kia dàn xếp khiến tôi và Vương Bân mất một số tiền lớn, vậy chỉ cần chúng ta tìm cách thắng lại số tiền này là được rồi. Chỉ cần thắng lại số tiền này, chuyện này lập tức có thể dừng lại, kẻo mọi thứ sẽ trở nên căng thẳng hơn."

"Cách này không tồi, cậu vừa ra mặt mọi thứ sẽ sai lệch. Người trước liên quan đến tiền bạc, người sau chỉ sợ là sẽ chết người."

Vương Bân nói.

Ông ấy cũng biết được vài điều về Dương Gian từ con gái Vương San San. Ông ấy biết những người trong giới linh dị là như thế nào, vì vậy ông muốn thuyết phục Dương Gian để vấn đề được giải quyết bằng cách bình thường.

"Các ông vẫn còn muốn đánh cược với họ nữa à?"

Dương Gian lắc đầu:

"Thật là quá ngu ngốc. Bên kia sẽ không để các ông thắng đâu. Lần này để các ông thua mà trở về là muốn thông báo với tôi, để tôi biết chuyện. Nếu lại có lần sau, tôi dám đảm bảo rằng các ông không chỉ thua thôi đâu mà sẽ còn bị người ta giữ lại."

"Đương nhiên, không thể thắng bằng cách thông thường nhưng tôi biết dùng những cách bất thường."

Vương Bân lại ngước nhìn hắn.

“Không, không thể sử dụng sức mạnh linh dị vào việc này.”

Lưu Tiểu Vũ lập tức phản đối.

Dương Gian liếc nhìn:

"Tôi lại nghĩ đề xuất này không tồi, hơn nữa sao cô có thể đảm bảo rằng bên kia cũng không sử dụng sức mạnh linh dị để can thiệp vào chuyện này?"

"Cậu không có bằng chứng, chỉ là phỏng đoán.”

Lưu Tiểu Vũ nói.

"Đội trưởng làm việc không cần bằng chứng, chỉ cần đoán là có thể hành động."

Dương Gian đặt cốc coca trên tay xuống:

"Đây là quyền của đội trưởng, đừng nói cô không biết nhé."

Lưu Tiểu Vũ đột nhiên không nói nên lời.

Đúng vậy.

Những gì Dương Gian nói không sai, chỉ cần đội trưởng nghi ngờ vấn đề có liên quan đến linh dị thì có thể ra tay, không cần lý do.

Bởi vì sự xuất hiện của các sự kiện linh dị cũng không có lý do gì, nếu chuyện gì cũng cần chứng cứ, vậy có cần hành động nữa không?

"Quyết định như vậy đi."

Dương Gian nghĩ lại và cho rằng không sao cả:

"Hãy đến chơi với họ một lần nữa. Nếu bên kia là nhắm vào tôi vậy thì chắc chắn sẽ động thủ. Nếu chỉ là sự hiểu lầm thì sự việc sẽ kết thúc sau khi thắng lại khoản lỗ."

“Được rồi, đây là cách an toàn nhất.”

Trương Hiển Quý liên tục gật đầu.

Vương Bân cũng nghĩ làm như vậy rất ổn.

“Sáng mai, đi máy bay riêng của tôi đến thành phố Đại Úc, cứ coi như là đi du lịch, đi chơi một bữa.”

Dương Gian nói.

Lưu Tiểu Vũ nói:

“Cậu định đi một mình hay mang theo đồng đội nào?”

“Tôi không biết đánh bạc, tôi phải tìm một cao thủ.”

Dương Gian nói.

Cao thủ?

Lưu Tiểu Vũ cau mày và tìm kiếm trong số các đồng đội của Dương Gian.

Nhưng ngay lúc này, sau cánh cửa văn phòng có tiếng cười lạnh:

"Hả, cao thủ? Đó không phải là tôi sao?"

Sau khi tiếng cười cất lên.

Cửa mở ra, Trương Vĩ mặc áo gió, dùng lược chải đầu, sải bước đi vào:

"Thối ca, chuyện này cậu tìm đúng người rồi đó. A Vỹ tôi chuyện khác không làm được nhưng ở phương diện cờ bạc này tôi là bậc thầy. Từ khi ra mắt đến nay, chỉ có tôi thắng người ta chứ làm gì có chuyện người ta thắng lại tôi?"

"Cha, cha cũng bất cẩn quá. Cha làm việc chăm chỉ trong hai mươi mấy năm. Suốt ngày luôn khoe khoang mình thành công như nào, kiếm được bao nhiêu tiền, không phải cũng bị thua hết sạch trong một hôm rồi sao, giờ phá sản rồi chứ. May mà cha lại sinh ra một cậu con trai thông minh có năng lực như này. Cha yên tâm, có con ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Trương Vĩ bước đến bên cha mình là Trương Hiển Quý, vỗ vai ông một cách nghiêm túc và nói.

Bình Luận (0)
Comment