"Đại ca, tôi hơi lo lắng cho cha mình hay cậu giúp tôi thuyết phục ông ấy đi, nếu có chuyện gì xảy ra với ông ấy thì phải làm sao bây giờ? Mặc dù tôi rất độc lập và tự chủ nhưng khuyên người khác không phải là điểm mạnh của tôi. Ti tự biết điều này."
Trương Vĩ lại lo lắng.
Dương Gian trả lời:
"Bố cậu chỉ là hơi lo lắng thôi. Đây là điều bình thường, chú Trương, dù sao thì chú cũng nên thư giãn đầu óc, dù gì tôi cũng đã đích thân đến gặp rồi."
Trương Hiển Quý nói:
"Đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Có thể có liên quan đến cả giới linh dị. Một khi vấn đề trở nên lớn, sẽ khó có thể kết thúc. Sau cùng, các vấn đề kinh doanh sẽ trở nên rất phức tạp một khi dính dáng vào những việc này. Tôi chỉ lo lắng về điều này."
"Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu có gì không thuận lợi, tôi cũng sẽ giải quyết ổn thỏa."
Dương Gian cười nhẹ và ra hiệu cho ông ấy đừng lo lắng quá.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì Trương Hiển Quý cũng không phải người trong giới linh dị, không biết tình hình bên trong, nỗi sợ hãi đối với giới linh dị cũng là lẽ thường tình.
Giữa lúc trò chuyện với nhau.
Máy bay đã đến bầu trời thành phố Đại Úc. Trong tiếng gầm rú của động cơ máy bay, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh ổn định xuống sân bay.
Chuyến bay diễn ra suôn sẻ.
Cửa mở và một nhóm người xuống máy bay.
"Tiểu Dương, thân phận và địa vị của anh cũng không được tốt lắm nhỉ. Chả có tí phông bạt nào cả, lúc xuống máy bay cũng không có người đón. Ai là người phụ trách thành phố Đại Úc này? Còn không ra mặt chào hỏi, anh thực sự không được thì có thể mượn danh tiếng của Hùng ca là tôi mà. Danh hiệu của tôi có khi còn có ích hơn.”
Hùng Văn Văn vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Cũng chỉ có mấy nhân viên đặc biệt đến tiếp đãi, đột nhiên cảm thấy không hài lòng.
“Phi.”
Hùng Văn Văn đột nhiên nói:
“Ai, là ai đang nhổ vào mặt tôi.”
“Nhìn gì mà nhìn, tôi là loại người có thể khạc nhổ ở bất cứ đâu à?”
Trương Vĩ trừng mắt.
“Có vẻ như chính anh là người nhổ nước bọt đấy.”
Hùng Văn Văn nói.
Trương Vĩ nói:
"Trẻ em nói chuyện phải cần bằng chứng, không thể vu khống cho người khác một cách phiến diện như thế được. Nếu nhóc có bằng chứng có thể lấy nó ra. Tôi sẽ thừa nhận."
"Hùng ca làm việc không cần bằng chứng. Chính là anh khạc nhổ vào mặt tôi, anh không thừa nhận điều đó cũng vô ích.”
Hùng Văn Văn tức giận nói.
"Nếu nhóc đã nói như vậy, vậy thì tôi phải nói sự thật rồi. Vừa rồi là Dương Gian nhổ. Tôi thấy tận mắt. Nếu nhóc muốn trả thù, hãy đi tìm cậu ấy."
Trương Vĩ lập tức chỉ vào Dương Gian ở phía trước.
"Anh nghĩ rằng Hùng ca tôi là một đứa trẻ lên ba à? Còn muốn lừa tôi."
Hùng Văn Văn nhìn hắn chằm chằm.
Trương Vĩ không quan tâm, nhìn xung quanh, phun nước bọt và nhanh chóng chuồn đi, làm ra vẻ không chấp nhặt với một đứa trẻ.
“Đừng chạy.”
Hùng Văn Văn ngay lập tức đuổi theo.
Tuy nhiên, Trương Vĩ chạy quá nhanh, Hùng Văn Văn không thể bắt kịp, hắn không có quỷ vực, khi chạy cũng chỉ chạy với tốc độ của một đứa trẻ bình thường, thậm chí có vẻ vì cơ thể của hắn nhẹ và không vững, rất dễ bị ngã.
Những người khác không để ý lắm đến cuộc cãi vã giữa hai người.
"Dương Gian, bây giờ chúng ta đi đâu? Cậu có kế hoạch hay sắp xếp gì không."
Lúc này Vương Bân bước tới và nói.
"Không có kế hoạch gì cả. Đầu tiên tìm một khách sạn nhận phòng, cất hành lý, sau đó sẽ đến nơi đã mất tiền trước đó."
Dương Gian thản nhiên nói.
Giang Diễm cười, khoác vai hắn nói:
"Sao cậu không đi ăn cái gì trước, tôi xem trên mạng thấy có nhà hàng nổi tiếng ở đây, tôi muốn ăn thử."
“Sau thấy đói thì hãy đến nhà hàng mà cậu nói đó để ăn, đừng vội, cứ từ từ thôi.”
Dương Gian khẽ gật đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn một chỗ trong sân bay.
Một người đàn ông mặc vest đang ngồi giả vờ đọc tạp chí trên ghế salon, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, toàn thân vô thức căng thẳng.
Cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ ập đến.
Hắn biết người mình đang bí mật theo dõi là một sự tồn tại như thế nào, vì vậy hắn cũng biết những rủi ro của chuyện này.
Nhưng điều mà hắn không ngờ đến là Dương Gian lại rất tỉnh táo và cảnh giác trước sự dòm ngó bí mật của người thường. Theo lẽ thường thì ngự quỷ nhân đặc biệt nhạy cảm với chuyện linh dị nhưng lại không nhạy bén với người và những thứ bình thường?
Dương Gian không làm gì cả, nhanh chóng phớt lờ người đàn ông.
"Quả nhiên, người phụ trách Lạc Thắng vẫn không an tâm về mình và đã cử người theo dõi một cách bí mật nhưng điều này có vẻ giống có tật giật mình. Như thế này thì thà xuất hiện công khai trước mặt để hiểu hành tung của mình còn hơn, nhưng đổi một góc độ khác để xem xét vấn đề, hắn không đến sân bay có phải là vì lo lắng mình sẽ giết hắn không?"
"Hoặc cũng rất có thể là hắn không trong sạch, sợ mình biết chuyện."
Trong giây lát, Dương Gian suy nghĩ rất nhiều thứ trong đầu.