Trên thực tế, suy đoán của hắn không sai.
Trong một quán trà rất bình thường ở thành phố Đại Úc.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác da và đội khăn trùm đầu đang ngồi uống trà sữa ở bàn ăn, ăn bánh dứa, ăn liên tục, đồng thời mặt không có cảm xúc gì nhìn chằm chằm Dương Gian.
"Lạc Thắng, Dương Gian hiện đã xuống máy bay và đang ở sân bay. Nhiều nhất là một tiếng nữa hắn có thể sẽ xuất hiện ở đối diện thành phố giải trí Đại Hưng. Không chắn được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, anh vẫn còn tâm trạng mà ngồi đây ăn bánh dứa à."
Người đàn ông đang nói chuyện là một thanh niên mặc vest, ngoài hai mươi tuổi. Hắn trông hốc hác và rất buồn ngủ, quầng thâm dưới đôi mắt như đã nhiều ngày không được ngủ yên.
"Cậu nói nhảm hơi nhiều. Tôi có thể quản được Dương Gian sẽ đi đâu à? Hắn là nhân vật đội trưởng đứng đầu. Hắn còn đánh thắng Diệp Chân ở thành phố Đại Hải. Gặp hắn chỉ cần không để ý chút thôi là có thể bị giết rồi. Tôi sẽ không mạo hiểm."
Lạc Thắng hút một ngụm trà sữa.
"Hơn nữa, tôi không có bất kỳ giao thiệp hay mâu thuẫn nào với hắn, chưa kể tôi cũng đến từ tổng bộ. Hắn cũng không thể ra tay với tôi."
"Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì ở địa bàn của anh thì anh cũng không thoát khỏi liên can."
.
Thanh niên mặc vest lạnh lùng nói:
"Có một vài chuyện không phải cứ làm như người câm điếc là có thể cho qua, dù sao nó cũng sẽ đến."
“Đến lúc đó lại nói.”
Sau khi Lạc Thắng ăn xong bánh dứa, uống xong trà sữa thì đứng lên.
"Nói thật thì tôi đang mong chờ những gì Dương Gian sẽ làm tiếp theo. Đó chỉ là một thành phố Đại Úc mà thôi. Nếu hắn muốn gây náo loạn thì cứ việc, tôi cũng không quan tâm. Tôi cũng muốn biết những việc sẽ ra giữa các người và Dương Gian sẽ kết thúc như thế nào."
Nói xong, Lạc Thắng đi ra bên ngoài.
Hắn không đi đâu xa mà đi thẳng vào nơi nằm ở phía đối diện của con đường có tên trung tâm giải trí Đại Hưng.
"Dương Gian, không ngờ cái tên này lại quan trọng như vậy. Hiện tại hắn thật sự tới thành phố Đại Úc, không ngờ La Thắng cũng sợ hãi, ngay cả gặp mặt cũng không dám gặp. Lúc trước thái độ của hắn cũng không phải như thế này, hay là gần đây hắn nhận được tin tình báo gì liên quan đến Dương Gian nên mới thay đổi giữa chừng."
Thanh niên mặc vest trầm mặc chốc lát, trong lòng thầm nghĩ.
"Nhưng điều mình không ngờ là lần này Dương Gian lại mang theo cả Trương Vĩ đến. Hắn thực sự coi chuyến đi này là một chuyến du lịch à. Hắn quá tự tin, càng tự tin thì càng dễ xảy ra chuyện."
Dường như hắn rất hiểu Dương Gian, ngay cả việc Trương Vĩ ở bên cạnh Dương Gian mà hắn cũng biết.
Nhưng một lúc sau, hắn cũng đứng dậy rời đi, cũng đi vào đối diện trung tâm giải trí Đại Hưng.
Vào lúc này, Dương Gian và nhóm của hắn đang di chuyển trong thành phố bằng một chiếc xe buýt.
Máy bay không có người đón, đến taxi cũng không ngồi được nên đành đi xe buýt.
Trên xe, Dương Gian ngồi dựa vào cửa sổ, bình thản nhìn ra bên ngoài, có vẻ như đang nhìn thành phố, một lúc sau hắn mới nói:
"Chú Trương, đặt một bữa tiệc vào tối nay, mời người muốn đầu tư vào công ty của chúng ta và người người buôn lái Tiền Tín trước đó đến."
“Dương Gian, e rằng hơi khó để liên lạc với hai người họ.”
Vẻ mặt của Trương Hiển Quý có chút khó coi.
"Tìm người trung gian, tìm người khác gọi đến mời, chỉ cần gọi được là được. Nói với họ rằng quỷ nhãn Dương Gian sẽ mời họ ăn tối ở thành phố Đại Úc, hy vọng họ sẽ có mặt vào đúng sáu giờ tối. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."
Dương Gian nói xong lại nói:
"Giang Diễm, nhà hàng nổi tiếng trước đó cô nói tên là gì?"
Giang Diễm lập tức nói:
“Là quán trà Tân Kỷ.”
“Vậy thì ở chỗ đó.”
Dương Gian gật đầu.
Trương Hiển Quý trịnh trọng nói:
"Vậy tôi tìm người trung gian gọi điện thoại thử xem."
Vương Bân nói:
"Tôi cũng biết một vài người trung gian, nếu không gọi được thì tôi có thể giúp một tay."
“Lúc trước tôi quen giám đốc Mã ở thành phố Đại Xương, chắc chắn có thể liên lạc.”
Trương Hiển Quý vừa nói vừa gọi điện thoại liên lạc.
Chẳng mấy chốc điện thoại đã được kết nối, giám đốc Mã bên đầu dây bên kia rất nhiệt tình và khách khí, lập tức đáp ứng chuyện này, tỏ vẻ chắc chắn sẽ gửi lời mời.
Một lúc sau, giám đốc Mã nhắn lại:
"Anh Trương, Tiền Tín hiện đang ở nước ngoài nên không về kịp, nhà đầu tư trong miệng anh hiện tại đang rất bận, không kịp hẹn..."
"Dương Gian, họ cự tuyệt."
Trương Hiển Quý khó xử nói.
Dương Gian giờ phút này cười:
"Hóa ra trên đời này có người không sợ chết thật. Nhờ giám đốc Mã kia nói lại một câu, tôi cho họ suy nghĩ mười phút, sau mười phút, tôi sẽ tự ra tay."
"Được, được."
Trương Hiển Quý lập tức gọi lại một cuộc điện thoại.
Giám đốc Mã bày tỏ sẵn sàng thử và liên hệ lại.
Lúc này, người bên kia mới buông ra và tỏ ý muốn đến cuộc hẹn vào lúc sáu giờ tối nhưng mong Dương Gian hứa sẽ đảm bảo an toàn cho họ.
---
CỬU TINH CHI CHỦ (BẢN DỊCH): Dị năng, đô thị, dị giới, siêu hài, TOP 100 QIDIAN….