Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2596 - Chương 2596: Thành Phố Giải Trí Đại Hưng

Chương 2596: Thành Phố Giải Trí Đại Hưng

"Còn dám cò kè mặc cả, Tiểu Dương, hai người kia quá phách lối, chỉ cần cậu nói một câu, Hùng ca lập tức đi đánh họ."

Lúc này Hùng Văn Văn đầy phẫn nộ đứng lên.

"Trẻ nhỏ bạo lực như vậy là không tốt. Nhóc cần phải khéo léo hơn một chút, nếu bị mẹ nhóc phát hiện ra thì cẩn thận phải làm thêm bài tập về nhà."

Dương Gian lại phất phất tay nói:

"Chú Trương, chú có thể đặt điện thoại xuống và không cần nói thêm gì nữa. Nói chuyện với người như vậy thật lãng phí thời gian. Chú đừng lo lắng, họ sẽ tới thôi."

“Tại sao, nếu lỡ hẹn nữa thì chúng ta không có cách nào tốt.”

Vương Bân nói.

"Ở trước mặt tôi, không phải càng trốn xa thì càng an toàn. Họ đã sợ rồi, cái gọi là cò kè mặc cả chẳng qua là tự lừa dối bản thân thôi."

Dương Gian lắc đầu nói:

“Họ không nên là người trong giới linh dị, nếu không lúc đầu họ sẽ không dám nói chuyện với tôi như thế này, nhưng chắc họ cũng đoán được một chút rằng họ đã đắc tội với người như thế nào. Dù sao tôi cũng tự giới thiệu rồi, họ có thể tìm thấy thông tin bằng các con đường khác nhau."

Nhưng trong lòng hắn, hai người kia vốn là hai người đã chết.

Vì vậy, bữa tiệc tối nay không phải là hồng môn yến mà là bữa tối xử trảm.

Có lẽ là do tâm trạng không vui, hơn nữa còn có tiếng gầm gừ giống như dã thú từ cỗ xe bên cạnh.

“Mày cũng tức giận à?”

Dương Gian nhìn cửa kính xe trước mặt.

Như thể có một con quỷ cẩu màu đen với những chiếc răng nanh được phản chiếu trên cửa sổ ô tô, dữ dội và khủng khiếp.

Hai người Trương Hiển Quý và Vương Bân khẽ gật đầu.

Xem ra đối với những người này thì dùng biện pháp bình thường cũng vô ích, còn phải dựa vào những thủ đoạn linh dị không nói đạo lý này.

Khó trách Dương Gian sẽ thích chiến đấu.

Như vậy đúng là có ích.

Mặc dù bạo lực không thể giải quyết được vấn đề nhưng nó có thể giải quyết được kẻ đã gây ra vấn đề.

Trong một khách sạn sang trọng ở thành phố Đại Úc.

"Oa, thật tuyệt vời, Dương Gian, cậu nhìn này, cái giường trong phòng tổng thống này vừa to vừa mềm. Cậu có muốn nằm thử không?"

Giang Diễm nằm trên giường và lăn qua lại. Cô nở một nụ cười, rồi đảo mắt quyến rũ, đối mặt với Dương Gian đang đứng bên cửa sổ.

Dương Gian phớt lờ cô. Căn phòng hắn đang ở là tầng trên của khách sạn, nhìn ra thành phố Đại Úc.

Tại thời điểm này, quỷ nhãn đã mở ra, cả thành phố đang bị hắn nhìn trộm, tất cả những bí mật và những điều ẩn giấu đang được phơi bày.

Nhưng ở đây cũng có nơi không có cách nào để thăm dò.

Một căn nhà an toàn, một tòa nhà cổ, một tòa nhà cho thuê, một tòa biệt thự... Còn có một nơi được gọi là Thành phố giải trí Đại Hưng.

Một số nơi trong số này đã ngăn cản tầm nhìn bởi hoàng kim, một số được bao phủ bởi tâm linh, gây nhiễu thị giác, một số thì bí ẩn và kỳ lạ, nghi là do có lệ quỷ lang thang.

Rõ ràng là như vậy.

Thành phố có vẻ thịnh vượng và yên bình này cũng ẩn chứa một số nỗi kinh hoàng chưa từng biết đến.

"Trung tâm giải trí Đại Hưng? Có vẻ là nơi Vương Bân và Trương Hiển Quý đã đến trước đây. Quả nhiên là có sự tồn tại của linh dị, nói như vậy thì không đơn giản do họ không may mắn mà là chịu sự can thiệp của linh dị. Quả nhiên, như mình đã đoán trước đây, đây là một trận tranh đấu, nhắm vào mình.”

Dương Gian thầm nói trong lòng.

Hắn không tin rằng bên kia sử dụng sức mạnh linh dị chỉ để tập trung vào tài sản trị giá hàng tỷ đồng của Trương Hiển Quý và Vương Bân.

Những người trong giới linh dị đều biết cao ốc Thượng Thông ở thành phố Đại Xương là nơi của Dương Gian.

"Cậu đang nhìn cái gì vậy? Đẹp như vậy à? Ngày nào cũng đứng trước cửa sổ nhìn không biết chán à?"

Lúc này Giang Diễm hơi bĩu môi, bước tới cùng những lời phàn nàn.

Cô cũng bắt chước Dương Gian nhìn ra cửa sổ.

Phong cảnh tuy không nhiều nhưng nhìn lâu vẫn thấy rất nhàm chán.

Lúc này, Dương Gian mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu hỏi:

"Lần này có thể phải tiếp xúc với người trong giới linh dị. Nếu sợ, cô có thể bay trở về ngay bây giờ."

"Hả?”

Giang Diễm chớp mắt:

"Vậy thì tôi càng không thể về."

"Tại sao?"

Dương Gian nói:

“Gan to hơn rồi?"

Giang Diễm cười và nắm lấy cánh tay hắn:

"Chẳng ở đâu có thể an toàn hơn ở bên cạnh cậu cả, nếu đến cậu cũng không thể bảo vệ tô, thì tôi đã chết từ lâu rồi, tôi cũng sẽ không sống được đến ngày hôm nay. Những người trong giới linh dị phải đối phó với cậu trước khi họ muốn đối phó với tôi, nếu thực sự nhắm vào tôi thì tôi có trốn ở đâu cũng vô ích, không phải sao?”

“Cô đã trở nên thông minh hơn rồi.”

Dương Gian nhìn cô, rồi từ từ thu lại ánh mắt.

“Tôi không ngốc.”

Giang Diễm cong môi.

Cô nói đúng. Chỉ cần Dương Gian còn sống, những người xung quanh hắn sẽ luôn an toàn. Không ai có thể ngu ngốc đến mức qua mặt Dương Gian và tấn công những người xung quanh hắn cả, bởi vì làm như vậy sẽ không hiệu quả. Sẽ khiến đối phương tức giận và sẽ đem đến rắc rối lớn hơn.

Và mối nguy hiểm thực sự duy nhất là ngự quỷ nhân, những người bình thường không tạo thành bất kì mối đe dọa nào.

Bình Luận (0)
Comment