Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 2597 - Chương 2597: Mạnh Mẽ Điều Tra

Chương 2597: Mạnh Mẽ Điều Tra

Lần trước Trương Vỹ bị Tôn Nhân bắt cóc, cuối cùng Tôn Nhân không dám xé vé mà thả Trương Vỹ về ngay sau khi lấy được đồ.

Bởi vì Tôn Nhân cũng biết mục đích của mình là thu lợi, không phải là chọc tức Dương Gian, không muốn bị một ngự quỷ nhân hàng đầu truy sát.

"Vì cô không ngốc nên hãy ở trong khách sạn. Bây giờ tôi ra ngoài đi dạo một mình."

Dương Gian nói.

“Không phải nói là đi du lịch sao? Sao không dẫn tôi đi cùng?”

Giang Diễm nói.

Dương Gian đáp:

"Cô lảm nhảm nhiều quá đấy, y như mẹ tôi. Tôi sẽ về trước bữa ăn tối lúc sáu giờ, để Vương Bân và Trương Hiển Quý chuẩn bị sẵn sàng. Địa điểm vẫn như cũ, ở quán trà Tân Ký."

Sau đó, xung quanh đột nhiên có một tia sáng đỏ.

Rồi hắn đột nhiên biến mất trước mắt, mất hút.

Giang Diễm vốn đã khá quen thuộc với sự biến mất đột ngột như vậy nhưng cô ấy lại nghi ngờ bản thân:

"Mình nói nhiều thật đấy à? Không, chết tiệt, chắc chắn là vì muốn gạt mình qua một bên nên cố ý nói thế. Mình không thể để bị đánh lừa. Nếu ngày nào mình cũng giống như người câm thì chắc chắn sẽ bị bơ. Chỉ có thường xuyên quấy rầy cậu ta, cậu ta mới có thể quan tâm đến mình nhiều hơn."

Cô ấy đang nghĩ trong đầu và kiên trì lập kế hoạch phá Dương Gian.

Đây là lần thay đổi lớn nhất trong cuộc đời, Giang Diễm cũng rất vui.

Sau khi Dương Gian rời khách sạn, hắn không đi chơi ở thành phố Đại Úc. Hắn không quen thuộc với thành phố này. Văn hóa, con người và môi trường ở đây đem lại một cảm giác kỳ lạ. Khác hoàn toàn so với thành phố Đại Xương mà hắn vẫn sống.

Nhưng hắn vẫn quyết định khám phá một vài nơi.

Rất nhanh, hắn xuất hiện trước một căn nhà an toàn dưới lòng đất.

“Một căn nhà an toàn cao cấp.”

Dương Gian hơi nheo mắt và đặt tay lên cánh cửa lạnh lẽo.

Nắm lấy tay nắm cửa, giật mạnh.

Cánh cổng kim loại nặng trực tiếp biến dạng, đèn đỏ nhấp nháy xung quanh thông báo và chuông báo động được bật sáng.

Tuy nhiên, Dương Gian làm ngơ và cưỡng ép mở cửa căm nhà an toàn.

Hắn sải bước vào. Bên trong là một tầng hầm lớn, nơi cất giữ một số thức ăn và nước uống, cũng như một số thiết bị sinh tồn. Ngoài ra, còn có một số thứ có giá trị hơn, chẳng hạn như đồ cổ, tranh thư pháp, vàng và những thứ tương tự.

"Một ngôi căn an toàn chỉ để cất giữ một số tiền? Nó nên được xây để dùng trong trường hợp khẩn cấp, tôi lo lắng thừa rồi."

Sau khi Dương Gian đi vào và dạo quanh một vòng, hắn lắc đầu và nhanh chóng rời đi.

Hắn rời đi không bao lâu.

Có người vội vã dẫn nhân viên bảo vệ đến nhà an toàn.

"Chuông cảnh báo bên ngoài không vang lên nhưng bên trong nhà an toàn lại có báo động. Có người đã đột nhập vào đây mở nhà an toàn ra."

Người đứng đầu là một người đàn ông chững chạc khoảng ba mươi, sắc mặt rất khó coi, hắn đi vào kiểm tra.

"Người trong giới linh dị đã đến đây, hơn nữa còn là một người rất đáng gờm."

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, cơ thể khẽ run lên, dấy lên nỗi sợ hãi âm thầm.

Với mức độ an ninh cao như vậy mà người bên kia vẫn thản nhiên dạo quanh đây như đi mua sắm rồi bỏ đi.

“Đi xem phòng giám sát đi.”

Người đàn ông tỉnh táo lại, chuẩn bị đi xem giám sát, xem là ai đã đến nơi này.

Nhưng vào lúc này, Dương Gian đã vội vã đến nơi tiếp theo để điều tra. Hắn không cảm thấy hành vi của mình sai trái chỗ nào cả.

Hắn muốn điều tra những nguy hiểm tiềm ẩn và xác định những gì có trong căn nhàan toàn.

Nơi thứ hai không phải là một căn nhàan toàn mà là một khu dân cư trong một khu phố cổ ở thành phố Đại Úc.

Đây là một tòa nhà cũ cao hai mươi tư tầng nhưng do nhà cửa ở đây xuống cấp lâu năm, công trình sinh hoạt chưa hoàn thiện nên không có nhiều người ở, chỉ có một số người già không muốn rời khỏi đây sinh sống và những gia đình đói nghèo tạm thời thuê ở đây.

Nhưng dù vậy, tòa nhà này vẫn còn trống.

Lúc này Dương Gian mới dừng lại trước tòa nhà này, hăn không có bước vào nơi đây.

Những người đi qua đều sôi nổi nhìn hắn với ánh mắt tò mò và kỳ dị.

“Cậu trai này, cậu có muốn thuê nhà không? Tôi có một căn hộ ở đây, cho cậu thuê với giá rẻ.”

Một ông già cao tuổi chào hỏi, mỉm cười đi tới.

Dương Gian nhìn hắn một cái, không nói lời nào.

Lúc này, một người phụ nữ đứng cạnh nhắc nhở:

"Cậu này, đừng có thuê nhà ở đây. Hồi trước có mấy thanh niên thuê nhà ở đây mất tích. Một cụ bà nói là thấy ma ngoài hành lang, có những thứ ô uế ở đây. Nghe nói vào ban đêm, có rất nhiều người kỳ lạ đi lại trên hành lang, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó."

"Dù sao cũng rất tà môn. Nếu cậu tin tôi thì nhanh đi nơi khác đi."

“Làm gì có thứ gì tà môn, đừng nghe lời bà ta nói bậy, tôi lớn lên ở đây, nếu có quỷ thì tôi còn có thể sống đến bây giờ à?”

Ông lão lớn tiếng nói.

"Trước kia không có, không có nghĩa là hiện tại không có."

Người phụ nữ kia nói.

Bình Luận (0)
Comment